May mà Thẩm Yến cũng kịp thời đuổi tới.
Hắn bóp mặt một tên hắc y nhân, nhanh chóng lấy viên thuốc độc giấu trong miệng  .
Tuy nhiên ý thức của  dần trở nên mơ hồ, bên tai chỉ còn  giọng  của Tạ Ngọc Trần.
"Nguyên Minh Nguyệt, đừng ngủ.”
"Ngươi  thể chết."
...
"Nguyên Minh Nguyệt, ngươi mở mắt   ,  cầu xin ngươi."
Không  qua bao lâu.
Khi  tỉnh   nữa,  mắt  một màu vàng rực.
"Hoàng tỷ tỉnh ."
Từ một góc khuất   thấy, đột nhiên vang lên giọng  của Nguyên Chiêu.
Một trận tiếng bước chân  đó,    đến bên giường.
Màn che  vén lên, lộ  khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Chiêu, cùng đôi môi  chút huyết sắc.
Hắn từ  cao  xuống .
"Ám vệ báo cáo, những kẻ  phái  ám sát Tạ Ngọc Trần, võ công đều thuộc hàng thượng thừa.”
"Đêm hôm , nếu   ngươi, chắc chắn Tạ Ngọc Trần  chết."
Dừng một chút, Nguyên Chiêu  hỏi: "Tại  ngươi  đỡ nhát kiếm đó cho ?"
Ta cố nén cơn đau nhức ở vai   dậy: "Nguyên Chiêu.”
"Ngươi cho rằng,   uy h.i.ế.p lớn nhất đối với ngôi vị hoàng đế của ngươi là Tạ Ngọc Trần ?"
Ta lắc đầu: "Không .”
"Vinh Vương chiêu binh mãi mã ở Tây Kinh, lôi kéo quần thần trong triều.”
"Sự tồn tại của Tạ Ngọc Trần, chính là để kiềm chế Vinh Vương.”
"Nếu  chết, chắc chắn Vinh Vương sẽ khởi binh tạo phản, đến lúc đó, sẽ  còn ai  thể chống   nữa."
"Cho nên..."
Ta ngẩng đầu  Nguyên Chiêu, giọng điệu kiên định: "Vinh Vương  trừ, Tạ Ngọc Trần tuyệt đối  thể chết."
Nguyên Chiêu gật đầu.
Hắn mở miệng : "Vậy nên, ngươi  hề động lòng với ."
Hắn đặt tay lên cổ , năm ngón tay khẽ siết .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Nếu  một ngày ngươi thật sự động lòng với , hoàng tỷ,  sẽ g.i.ế.c ngươi."
...
Sau khi Nguyên Chiêu rời ,    giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-quyen-tinh-thu-tinh-yeu-ket-trai/p7.html.]
Trong Điện Bàn Long yên tĩnh, tiếng động nhẹ vang lên bên cửa sổ càng trở nên rõ ràng.
Có  đột nhập  bằng cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống đất.
"Đường đường là Nhiếp chính vương,   cửa chính,   leo cửa sổ."
Mở mắt ,  thấy Tạ Ngọc Trần khoác ánh trăng  tới.
Hắn   gì.
Chỉ nhanh chóng bước đến bên giường, vén chăn của  lên.
Ngay  đó, vết đao như con bọ cạp  vai  của  hiện  rõ ràng  mắt .
"Tạ Ngọc Trần."
Ta khẽ : "Ngươi đến đây đêm khuya, chẳng lẽ, chỉ là để xem vết thương    ?"
"Nguyên Minh Nguyệt."
Hắn thấp giọng hỏi: "Tại  ngươi  đỡ nhát kiếm đó cho ?"
Suy nghĩ một chút,  đáp: "Coi như là bồi thường cho việc ngươi   hạ dược ngày đó,   những chuyện  tự chủ ."
Tạ Ngọc Trần   với ánh mắt sâu thẳm.
"Vạn sự  đời, nếu   , thì  ai  thể ép buộc ." Hắn .
Trong đầu  lóe lên điều gì đó, nhưng   nắm bắt .
"Cái gì?" Ta hỏi.
Trước mắt , Tạ Ngọc Trần khẽ đưa tay lên, chậm rãi hướng về phía vết thương  vai  của .  ngay khi sắp chạm ,   đột ngột rụt tay  như  điện giật.
Trước lúc Tạ Ngọc Trần rời ,  rốt cuộc cũng hỏi  câu hỏi  canh cánh trong lòng nhiều năm qua.
"Tạ Ngọc Trần, giữa  và ngươi,  mối thù sâu nặng như biển máu. Ngươi…  từng hối hận vì năm đó  cứu   đường phố Nam Cảnh ?"
Cánh cửa cung  Tạ Ngọc Trần đẩy , một cơn gió lạnh buốt thổi ào qua Điện Bàn Long.
"Có hối hận." Hắn .
"Nếu   , ngày đó cứu ngươi sẽ khiến vận mệnh hai  dây dưa… Nguyên Minh Nguyệt,  sẽ  cứu ngươi."
…
Có lẽ vì vết thương, đêm đó  trằn trọc mãi   ngủ . Cảm giác như cả  chìm trong nước, lúc nổi lúc chìm. Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê,  mơ thấy vài chuyện cũ liên quan đến Tạ Ngọc Trần.
Ta sinh  ở Bắc Cảnh. Từ khi bắt đầu  kí ức,   sống cùng mẫu  ở Trường Sinh Quán, Bắc Cảnh. Đó là một nơi dành cho những thú vui hoan lạc, còn mẫu  , chính là hoa khôi của Trường Sinh Quán.
Nghe đám  hầu kể , mẫu   vốn là đích nữ của một vị quan lớn ở Bắc Cảnh. Năm đó, đúng lúc Hoàng đế bệnh nặng, hai vị hoàng tử tranh giành ngôi vị. Ngoại tổ   may  cuốn  cuộc tranh đấu của Thái tử,  kết tội   đày  nơi xa xôi nghìn dặm. Nữ quyến trong nhà  liên lụy, đều  sung  kỹ nữ.
Mẫu    chỉ xinh  mà còn   tài. Từng    tiếc ngàn vàng chỉ để  ở bên bà một đêm. Vì , cho đến tận lúc lâm chung, bà chủ Trường Sinh Quán vẫn ép mẫu   tiếp khách. Bà  dùng  để uy hiếp, mẫu   bất đắc dĩ   theo.
Năm đó, Bắc Cảnh trải qua một mùa đông lạnh giá trăm năm  một. Tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ. Mẫu   yếu ớt   giường.
"Minh Nguyệt, con hãy cầm lấy nó."
Bà dùng hết sức lực, nhét một miếng ngọc bội trắng  tay . Sau đó, bà mấp máy đôi môi tái nhợt,   nên lời.