Ta trong lúc bận rộn   tiễn Lô thần y một đoạn đường. Ngoại công   sai, bên ngoài kinh thành  loạn thành một nồi cháo.
 Mộ Hà  ngây thơ: "Con thấy vẫn  mà? Trong nồi của dân tị nạn vẫn đang nấu thịt để ăn."
Ta che giấu một nụ  khổ,   cho nàng  đó là thịt gì. Lô thần y cũng  , lập tức chắn tầm  của Mộ Hà,  cho nàng   nồi đó.
Lại thúc giục   về: "Về , Thẩm Nan    sạch sẽ. Ngươi trông chừng  khievề phủ nhất định  tắm rửa  y phục. Chỉ hơn một tháng,  nhất định sẽ trở về."
31.
Dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng, ngay cả trong kinh thành cũng   cũng  tiếng than .
 lúc , Trệ Vương đột nhiên  tay.
Khâm Thiên Giám đồng loạt xuất hiện, quỳ ngoài cung thỉnh cầu: "Trời giáng tai họa, ắt  yêu ma! Diệt yêu trừ ma, thiên hạ thái bình!"
Mũi nhọn chĩa thẳng  công chúa Điện hạ.
Hoàng thượng ngầm đồng ý.
Thế là, công chúa Bất Ngôn  trói lên giàn lửa, đẩy  đường phố.
Ta  vội  giận: "Thật quá hoang đường! Tiết Tụng, nghĩ cách !"
   im lặng  .
Khóe miệng Trệ Vương mang theo một nụ  tàn độc: "Muội ,   sẽ  ? Vậy hãy xuống  đó mà  chuyện với Diêm Vương !" Nói ,   ném bó đuốc xuống.
Ngay lập tức, ngọn lửa hừng hực bốc lên  chân công chúa.
 lúc  định phá vòng vây để cứu , Tiết Tụng  kéo  . Ánh mắt    mang theo một chút buồn bã.
Ta còn  kịp suy nghĩ kỹ, một giọt nước rơi xuống mặt : "Nước mưa ...    mùi thuốc ?"
Lời  dứt, mưa lớn trút xuống như thác đổ. Dập tắt ngọn lửa  chân công chúa.
Và cũng đánh thức những  dân đang tê liệt.
Khắp nơi vang lên tiếng reo hò.
"Con  tỉnh !"
"Trời ơi! Cơn sốt  giảm !"
"Cảm ơn Thần nữ!"
Ta đột nhiên ngước  lên. Không  từ lúc nào, dây thừng   công chúa  biến mất. Nàng  trang điểm, nhưng  tựa như một Thần nữ đích thực.
Khoảnh khắc tiếp theo, vị quan  đầu Khâm Thiên Giám chỉ tay tố cáo công chúa lúc nãy lớn tiếng gào lên: "Thần  nhầm Thần nữ thành yêu ma, vạn  c.h.ế.t cũng  đủ!" Nói , lập tức rút kiếm tự sát.
Khoảnh khắc t.h.i t.h.ể rơi xuống đất. Công chúa ngẩng mặt lên trời, giọng  xuyên qua mây xanh: "Trời cao bất công! Tuyên cáo  miệng!"
Lời  dứt, tất cả   bắt đầu đồng thanh hô lớn.
Ngay khi tiếng hô vang như sấm dậy,  dường như  thấy   đang gọi .
Ta lau nước mưa  mặt, cố gắng tìm kiếm nguồn phát  âm thanh.   thấy Mộ Hà liều mạng chen qua đám đông chạy về phía .
Mặt nàng  đầy bùn đất,  nước mắt rửa trôi thành từng rãnh. Miệng cứ mở  đóng   gì đó, nhưng   rõ một chữ.
Ta nhảy lên mái nhà, rơi xuống  mặt nàng. Một tay đỡ lấy Mộ Hà đang lảo đảo, lớn tiếng hỏi: "Ngươi  gì?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuot-ngan-trung-son-suong-tuyet/chap-16.html.]
Giọng Mộ Hà quá nhỏ, căn bản  thể át  tiếng hô hoán của đám đông. Thế là nàng đành lấy  một cái hũ sứ đưa cho .
Khoảnh khắc cái hũ sứ  mở , đồng tử  co .
Là tro cốt.
Trên cánh tay Mộ Hà quấn gạc trắng,  lưng thiếu  một ông già hung dữ.
Lô thần y,   chúng   hẹn  ?
Chỉ hơn một tháng sẽ trở về.
Anh hồn  về,  thể coi là  giữ lời hứa.
32.
Dịch bệnh như một giấc mơ, đến vội vã,  cũng vội vã.
Trước linh đường của Lô thần y, Tiết Tụng đến viếng.
Sau khi thắp hương,  dường như  an ủi  vài câu, nhưng   lùi  né tránh.
Ta chỉ  mũi: "Phu tử, hương thơm   Người... giống hệt với loại công chúa dùng."
Ngón tay Tiết Tụng khẽ co , mấy  há miệng   gì đó, cuối cùng chỉ bất lực buông tay xuống.
"Người   từ sớm, đúng ?"
" ."
"Tất cả đều là Người sắp đặt, đúng ?"
Trạm Én Đêm
"Nửa đúng."
Hắn  dịch bệnh là do Trệ Vương tự tay tạo ,  chỉ là mượn lực đẩy lực.
Vị quan Khâm Thiên Giám  tự sát, từ đầu  là  của công chúa. Hắn  giả vờ đầu hàng Thái tử, lấy trộm đơn thuốc dịch bệnh,  chính miệng nhận định công chúa là yêu ma. Cuối cùng  thời khắc mấu chốt, dùng mạng  để  đổi cục diện.
Bây giờ trong kinh thành,  triều đình, công chúa là   lòng nhất.
Không  từ lúc nào, công chúa  đến  lưng Tiết Tụng,  mật kéo tay : "Phu tử, đồ  yêu quý của Người dường như  thích Người nữa .  bổn cung   quý Người đó. Hay là... Người  phò mã của ,   ?"
Tiết Tụng   gì, chỉ  để  dấu vết rút tay  .
Công chúa  sang : "Không  Lê tướng quân  nguyện ý gia nhập phe của bổn cung ?"
Ta  lạnh từ chối: "Không cần . Ngài  sự tàn nhẫn ,  gì cũng sẽ thành công thôi. Có    cũng ."
Công chúa cũng  để tâm,   rời : "Phu tử,  đợi Người ở trong xe ngựa."
Giọng Tiết Tụng khàn khàn: "Lệ Chi,  xin ."
Ta đốt một mớ giấy vàng mã cho Lô thần y, ánh mắt đầy thất vọng: "Hạ bệ Thái tử, quan trọng đến  ?"
Tiết Tụng từng chữ từng chữ: "Nếu đời   chỉ  thể   một chuyện, thì đó nhất định là khiến Thái tử vĩnh viễn  thể ngóc đầu lên ."
Lửa đang thiêu rụi những tờ giấy vàng mã thô ráp. Ta ngước  bóng lưng Tiết Tụng. Hắn và công chúa dường như  xứng đôi.
Cùng một sự mưu lược vô song.
Cùng một sự... bất chấp tất cả.