Sau đó  rơi  một vòng tay gầy gò nhưng ấm áp. Có   đỡ  .
    còn sức để  đầu xem là ai. Chỉ thều thào: "Cảm ơn nhé..." Lịch sự  bao, tự cảm thấy  thật tuyệt vời.
  đó   hung dữ: "Im miệng!"
Những chuyện  đó  hỗn loạn.
Ta  bế  doanh trướng. Trấn Quốc Công, Thẩm Truy và cả Lô thần y đều chen  trong cái lều vốn   lớn. Khiến  cảm thấy  áp lực.
Thẩm Truy hiếm khi đối xử  với , dặn Lô thần y: "Thống lĩnh Cấm Vệ quân  về cung phục mệnh . Hắn   nếu cần dược liệu quý hiếm gì, cứ  một tiếng,  sẽ cho  mang đến."
Nói , ông đưa tay định kéo áo : "Mau cởi áo trị thương! Lề mề quá!"
Ta hoảng hốt: "Anh hùng từ từ !"
Gần như cùng lúc, một bàn tay cầm quạt xếp từ phía   vươn . "Bốp" một tiếng gõ  cổ tay của Thẩm Truy.
Một giọng  quen thuộc vang lên: "Buông móng vuốt ! Lô thần y, nữ đồ  của ông  ?"
17.
Lời   , trong trướng  trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng Trấn Quốc Công phất tay: "Gọi con bé đến đây,  tiên cầm m.á.u !"
Trạm Én Đêm
Lòng  nhẹ nhõm, mắt tối sầm  chìm  hôn mê.
Khi  tỉnh   nữa, vết thương   băng bó cẩn thận.
Một tiểu cô nương  khuôn mặt thanh tú đang ở bên cạnh sắc thuốc, thấy  tỉnh, vui mừng : "A! Ngươi tỉnh  ? Ta  gọi sư phụ!"
Ta nhớ nàng tên là Mộ Hà, mỉm  cảm ơn nàng.
Sau khi nàng , ngoài doanh trướng truyền đến một trận cãi vã.
"Tên thư sinh thối tha! Nỗi khốn đốn của kinh thành  giải quyết, đến lúc   !"
"Hòa thượng ngươi   ,  đợi thêm chút nữa."
"Đợi cái gì? Đợi thêm..."
Lời còn   xong,   cắt ngang.
Sau đó rèm trướng khẽ lay động: "Tiểu đồ ? Có thể  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuot-ngan-trung-son-suong-tuyet/chap-8.html.]
Tim  đập mạnh, thốt : "Phu tử!"
Rèm trướng  vén lên, một bóng  cao gầy  ngược sáng ở cửa. Dung mạo của Tiết Tụng gần như   gì  đổi.
Thời gian trôi qua, gặp  cố nhân,  kích động đến mức  năng lộn xộn: "Phu tử,  Người  ở đây? Nghe  những năm  Người rời kinh thành, Người sống   ?"
"Con   qua  nhiều nơi . Ngoài Hạ Lan Sơn, con cũng   qua, nơi đó thật sự y như lời Người ..."
Lời  dứt, ánh mắt  rơi xuống cánh tay đang băng bó của : "Người  thương..."
Khoảnh khắc tiếp theo,  bừng tỉnh.
Vào lúc   con voi khổng lồ hất văng, là Tiết Tụng  đỡ  .   chỉ là một thư sinh "mỏng manh",    quyền cước,    thiên phú thần lực. Vì   khi đỡ  ,   cũng ngã xuống, còn  thương.
Ta  chút áy náy: "Phu tử, con xin ... đều tại con!"
Một giọng  khó chịu cắt ngang lời : "Biết thế là  ! Non xanh vẫn đó, nước biếc vẫn chảy! Chúng  giang hồ  gặp ! Xin cáo từ!" Nói , một vị hòa thượng giận dỗi chen  giữa  và Tiết Tụng,  chút dấu vết dùng m.ô.n.g đẩy Tiết Tụng .
Ta nhíu mày: "Là ngươi?"
Hóa  vị thư sinh và hòa thượng mà Thẩm Truy nhặt   đường đều là  quen.
Thư sinh là Tiết Tụng. Hòa thượng là "cao tăng" năm xưa  tiên đoán  đoản mệnh.
Ta cảnh giác  hòa thượng Bất Thế. Rõ ràng   cũng  thích . Cứ một mực kéo Tiết Tụng  .
Ta  định hỏi kỹ, Trấn Quốc Công, Thẩm Truy, và Lô thần y  bước .
Trấn Quốc Công nheo mắt  : "Mặc dù   cảm ơn con  cứu , nhưng  vẫn  hỏi… Rốt cuộc con là ai? Tại   giả trai  trộn  Huyền Cơ Doanh?"
Ta còn  lên tiếng, hòa thượng Bất Thế   một cách mỉa mai: "Đây   là truyền thống của nhà họ Thẩm các  ? Từng  một đều   sống lâu! Đã  , 'Quận chúa mệnh  ngắn, khó sống thọ, tầm thường mới bảo  bình an'.  vẫn   đó thôi!"
Lời   thốt , bốn phía im lặng.
Ngoại công  dám tin  , môi khẽ run rẩy, nhưng vẫn  giấu  sự nghi ngờ. Ông sợ đó là mưu kế của kẻ địch. Cũng sợ là một niềm vui hão huyền.
Một lúc lâu,  mỉm  với ngoại công: "Năm A nương  , ngoại công  về kinh thành. Phụ vương  cho Người gặp con. Người   ngoài phủ hát cho con . Người hát, 'Quân phục chấn chấn, thủ Quắc chi kỳ, truân chi bí bí, thiên sách đôn đôn, hỏa trung thành quân, Quắc công kỳ bôn' (Đoàn quân oai hùng, chiếm cờ của Quắc, chim trĩ bay lượn, mưu lược trời giáng, lửa cháy thành quân, Quắc công tháo chạy). Người hát  nhiều , liên tục khản giọng hỏi con   thấy ,   ? Sau đó  khi , Người  lấy  nhiều thỏi bạc, rải xung quanh Vương phủ. Chỉ mong gia nhân trong phủ nhặt  tiền,  thể đối xử  với con hơn."
"Ngoại công, con đều   thấy.  lúc đó con  bệnh, thực sự   sức để đáp  Người. Ngoại công, Người hát thật sự  ..."
Ngoại công   gì, sững sờ  .
Một lúc lâu, ông  đột nhiên cúi  xuống, nửa quỳ  đất thở dốc.
Cữu cữu hiếm khi lúng túng, dường như  xoa đầu ,  căng thẳng lau mồ hôi đầy tay  y phục.
Cuối cùng thấy ý phục cũng  sạch, dứt khoát lật hòm thuốc của Lô thần y, tìm rượu thuốc để lau tay. Lau  lau , gần như  lau rách da.