4.
Lần thứ hai  bỏ trốn, chuyện   ngoài dự đoán của tất cả  .
Có lẽ, cả  cũng  ngờ đến.
Hôm khai giảng cấp Ba,  đưa  Trần Vũ đến trường ở huyện.
Mọi chuyện vẫn bình thường như bao ngày.
Vậy mà khi gặp thầy Chủ nhiệm của  trai ở cổng trường,   thất thần.
Đó là một  đàn ông trắng trẻo, thư sinh, đeo cặp kính gọng mảnh bằng vàng  sống mũi, ánh mắt lúc nào cũng tươi  khi   khác. Khí chất của   khác biệt   với môi trường của trường cấp Hai của huyện.
Rất lâu    mới ,  đó là bạn trai cũ của .
Khi  thấy ,  đàn ông cũng sững sờ, dường như  dám tin  mắt .
Đến khi  Trần Vũ   lớp, ánh mắt  đàn ông lướt qua  trong thoáng chốc  dừng   khuôn mặt .
Sau một lúc lâu,   mới ngỡ ngàng thốt lên: "Tiểu Xán?"
Khi  nhốt  giường,   .
Khi  bắt   khi trốn,  cũng  .
 khi  đàn ông đó cất tiếng,   rơi nước mắt.
Ngay  đó, như thể nhận  sự thất thố của ,  đưa tay lên lau mặt: "..."
Người đàn ông ngắt lời : "Vào văn phòng của   ,  sẽ đến ngay."
Thấy  vẫn ngơ ngẩn  ,   nhẹ nhàng xoa đầu : "Tiểu Xán ngoan."
...
Văn phòng của trường cấp Ba của huyện, một vài giáo viên dùng chung một phòng.
Bấy giờ  gần đến giờ lên lớp, trong văn phòng chỉ còn   đang chờ đợi.
Mẹ đưa cho  năm xu để  mua kẹo ở căng tin.
  , mà lén lút cúi  chui  lớp học từ cửa ,  trốn  trong chiếc tủ sắt đặt  sàn nhà.
Trong lúc chờ đợi, chiếc điện thoại  ghế sô pha đột nhiên rung lên.
Màn hình sáng lên,  theo bản năng  qua.
Khoảnh khắc ,  sững sờ.
Mẹ  chằm chằm  điện thoại một lúc,  dửng dưng  .  lồng n.g.ự.c phập phồng  tố cáo cảm xúc  hề bình tĩnh của .
Mẹ  dậy,  xuống ghế của một giáo viên khác.
Vài phút , tiếng bước chân nặng nề của  đàn ông vang lên,   thấy giọng : "Anh Nhai!"
Trong sự ngạc nhiên, pha lẫn chút hoảng sợ: "Cứu em, em... em  bán  !"
Qua khe hẹp,  thấy  lao  vòng tay  đàn ông, tay siết chặt lấy chiếc áo sơ mi của  , như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Mẹ nức nở gọi từng tiếng một: "Lục Nhai,  đưa em ,  đưa em  ..."
Lục Nhai đưa tay vòng qua cổ , nhẹ nhàng an ủi.
 ngay khoảnh khắc đó,    rõ biểu cảm  khuôn mặt  , vẻ mỉa mai, khinh miệt,  chung là chẳng liên quan gì đến hai chữ "thương xót".
Tình cờ liếc mắt, ánh mắt   đột nhiên dừng  ở chiếc tủ nơi  đang trốn.
 nín thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuot-trung-son/chap-2.html.]
Ngay  đó,   dửng dưng  : "Tiểu Xán đừng lo,   ở đây, bọn họ đừng hòng  hại em nữa."
"Đừng  nữa, đừng  nữa,  Nhai sẽ cứu em, đưa em về nhà." Hắn  điềm nhiên an ủi, xoa dịu cảm xúc của ,  hẹn  năm ngày , lúc rạng sáng, ở đầu thôn,   sẽ đưa  .
Mẹ sụp đổ hỏi tại    ngay bây giờ.
"Mọi  ở đây cảnh giác quá cao,  cần chuẩn  vài ngày. Mấy ngày , em đừng  gì cả, ngoan ngoãn đợi ,  ?" Cứ thế,   dịu dàng xoa dịu cảm xúc của ,  bảo  về .
"Anh Nhai." Mẹ  đến cửa văn phòng, do dự một lúc, "Anh thật sự sẽ đến đón em  chứ?"
Lục Nhai mỉm : "Tất nhiên ."
Hắn đích  tiễn   ngoài.
Tiếng cánh cửa đóng sầm  vang lên.
 toát mồ hôi lạnh bò  khỏi tủ, định bỏ chạy, nhưng kinh hoàng phát hiện cả hai cánh cửa văn phòng đều   khóa trái từ bên ngoài.
Vài phút , tiếng bước chân nặng nề, quen thuộc dần dần vang lên.  hoảng loạn trốn  gầm bàn  việc ở góc phòng, bịt miệng  dám phát  tiếng động.
"Cạch" một tiếng, tiếng chìa khóa tra  ổ, cửa mở .
Người đó  thẳng đến chiếc tủ sắt nơi  trốn ban đầu.
  thấy tiếng chiếc tủ mở  đóng  mạnh bạo,  là một tiếng "chậc" đầy bực bội.
Người đó  quanh văn phòng một lượt, bắt đầu tìm kiếm một cách vu vơ.
Giày da giẫm  nền xi măng, phát  tiếng lộp cộp.
Không nhanh,  chậm, hệt như một gã thợ săn đang trêu đùa con mồi.
Lộp cộp.
Lộp cộp.
Tiếng bước chân dừng   bàn  việc nơi  đang trốn.
5.
"Tìm thấy em ."
Trạm Én Đêm
 toát mồ hôi lạnh,  thở như ngừng .
Ngay  đó, những ngón tay lạnh giá đặt lên cổ .
 điên cuồng giãy giụa cắn xé, nhưng vẫn   đó kéo  ngoài một cách thô bạo.
Lục Nhai. Khuôn mặt  đầy nụ ,  bận tâm đến sự phản kháng của : "Thầy  em, em là con của Tiểu Xán."
"Em là em gái của Trần Vũ, tên là Trần Thanh Thanh, đúng ?"
Không màng đến giọng điệu châm chọc trong lời  của ,  điên cuồng cào cấu bàn tay đang siết chặt : "Buông  ! Buông  !"
Giọng điệu của Lục Nhai vẫn dịu dàng: "Thanh Thanh,  nãy em   thấy cuộc đối thoại giữa thầy và  em, đúng ?"
"Nghe thấy thì ? Thầy..."
"Suỵt." Hắn đột nhiên đưa ngón trỏ lên môi: "Đứa trẻ ngoan, em trốn ở đây  lén,   vì   mất  ?"
 mơ hồ hiểu ý , bèn thuận theo lời  mà hỏi: " thì ?"
Lực ở  gáy buông lỏng,  ngã vật  đất một cách chật vật. Người đàn ông cúi xuống  , nhưng  mỉm : "Em yên tâm, thầy sẽ  để em mất  ."
 giả vờ bình tĩnh,  thẳng  mắt : "  tin, rõ ràng  nãy thầy  sẽ đưa  . Thầy   phép đưa  , nếu   sẽ    nữa, thầy  ..."
Lục Nhai ngắt lời , quả quyết: "Cô     , đứa trẻ ngoan. Cả đời , cô  sẽ luôn là  của em."