6.
Trong những ngày chờ đợi,   hề tỏ  bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Nhân lúc  đưa sách vở cho  Trần Vũ,   gặp Lục Nhai vài .
Dần dần,  khuôn mặt  cũng  thêm nụ .
 nhớ  cuộc đối thoại hôm đó, lòng càng thêm bất an.
Chẳng mấy chốc, đêm hẹn của Lục Nhai và   đến.
Đêm đen gió lớn,  rón rén nấp  khung cửa sổ vỡ ở sân , và  đợi   lẻn . Có lẽ   ngờ   chờ ở đây, nhất thời sững sờ.
Trong bóng tối, chúng  lặng lẽ  .
"Mẹ."  khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Mẹ đừng  tìm  ."
Mẹ  lạnh: "Trần Thanh Thanh, con cũng giống  con, đều là giống  tự nhiên."
 ,  đang  về chuyện mấy năm ,  Trần Vũ  tố cáo  bỏ trốn với dân trong thôn.
"Không, con   ý đó."  nắm lấy cổ tay ,  chút vội vàng, "Hắn  là  ,   trốn thoát  . Mẹ  thể chạy, nếu    bắt về..."
"Có khi, Lục Nhai  âm thầm báo cho  dân đợi ở đầu thôn . Mẹ   qua, sẽ  tóm gọn ngay. Họ chắc chắn sẽ  nhốt   căn phòng tối tăm   ánh Mặt Trời đó..."
"Thanh Thanh." Những lời  dứt  cắt ngang. Ánh mắt  đầy phức tạp, một lúc , bà từ từ mở lời: "Mẹ ."
Lần  đến lượt  ngây : "Vậy tại   ..."
"Tối nay   định  đến đó."
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống  chúng . Mẹ  , vẻ mặt  trở nên dịu dàng: "Thanh Thanh, giúp  một việc nữa  ?"
"Chuyện gì ạ?"
Mẹ khẽ : "Về nhà ngủ một giấc thật ngon. Cho dù  thấy tiếng động gì, cũng đừng  ngoài."
 : "Vâng."
Lúc bước  cửa,   nhịn  ngoái đầu  .
Hướng  ,   là đầu thôn, mà là cuối thôn.
...
Đêm đó, Lục Nhai và đám thanh niên đang rình rập ở đầu thôn  đợi    bỏ trốn, nhưng họ  đợi  một trận hỏa hoạn lớn.
Sân lúa ở cuối làng bốc cháy.
Đống rơm rạ khô bùng lên thành một biển lửa chỉ trong chớp mắt, lửa cháy ngút trời.
Khi  dân hớt hải từ đầu thôn chạy đến cuối thôn để dập lửa,  lương thực trong kho cũng   thiêu rụi.
Dân trong thôn giận dữ dập tắt lửa, tìm thấy một t.h.i t.h.ể trẻ con  cháy thành than, biến dạng  .
Đêm đó, bà A Má hàng xóm lắm lời phát hiện đứa cháu trai mập mạp, độc đinh ba đời của   mất tích.
Trạm Én Đêm
Bà  tin, vội vã chạy đến hiện trường vụ cháy. Vừa  thấy t.h.i t.h.ể cháy đen, bà  gào  thảm thiết: "Cháu trai, cháu trai ngoan của bà…!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuot-trung-son/chap-3.html.]
Dân trong thôn  mặt ở đó lạnh lùng  bà.
Đứa cháu mập mạp nhà bà A Má là một tiểu Bá vương trong thôn, gây chuyện  khắp nơi.
Ba tháng , nó còn cùng một đám trẻ con dại dột khác, đốt đống rơm ở đầu thôn.
May mà phát hiện sớm, dập tắt kịp thời.
Thế nên  , họ mặc định chính là thằng nhóc đó  gây  vụ cháy.
Bà A Má  đến ngất .
Dân trong thôn giận dữ cuối cùng cũng nhớ  chuyện chính đáng lẽ   tối nay.
Lục Nhai hoảng hốt biện minh: "  lừa các ! ,  cũng   tối nay  chuyện gì xảy ..."
"  vận chuyển bao nhiêu phụ nữ cho khu  ? Lẽ nào   lừa các ?"
"Là Hứa Xán! Nhất định là cô  giở trò!"
Thế là, ba  dẫn theo một đám dân trong thôn, sát khí đằng đằng chạy về nhà.
Cánh cửa gỗ  phá tung,  mặc váy ngủ, ngái ngủ dụi mắt: "Chồng về . Sao muộn thế? Khiến em đợi mãi!"
Vẻ mặt ba  dịu  một chút, nhưng   gì.
Một lúc ,  như thể cuối cùng cũng tỉnh ngủ, mở mắt ngơ ngác  khắp lượt   trong làng. Ánh mắt lướt qua Lục Nhai thì đột nhiên biến thành hoảng sợ: "Chồng, chồng cứu em!"
Mẹ thét lên  lao  lòng ba,   run rẩy: "Anh  là  ! Lúc em đưa Tiểu Vũ  học,   còn... còn kéo em  văn phòng..."
"Anh   con em sinh  sẽ thông minh,  bắt em , chỉ để sinh con cho  ."
Mẹ  như mưa, tay siết chặt eo ba: "Em   với   , em  chồng  con trai , em    cùng  ."
Lục Nhai thấy tình thế  , vội vàng biện bạch: "Các  đừng  con đàn bà khốn nạn  lừa,  là lời dối trá, các ..."
"Các   tin,  thể hỏi Trần Thanh Thanh! Hôm đó, con bé cũng ở trong văn phòng. Mỗi lời  nó , con bé đều  thấy!"
Trong lúc xô đẩy, ba  trầm giọng : "Kêu con bé  đây, hỏi thì sẽ  thôi. Nó mới mấy tuổi,   mà  dối ?"
Đối diện với ánh mắt của  ,  run rẩy  dám .
Lục Nhai mất kiên nhẫn lên tiếng: "Mày   thấy gì,  thật !"
"Con..."  ấp úng: "Con, con  thấy !"
Lục Nhai  khẩy: "Các  xem,   ..."
"Con thấy thầy Lục đẩy   cửa,  con do  sinh  thông minh,    vợ của thầy!"
Vừa dứt lời, tất cả   đều sững sờ.
Trong  gian im lặng c.h.ế.t chóc, chỉ  thấy tiếng    nức nở.
Bà yếu ớt ngã  lòng ba, nửa khuôn mặt lộ  đầy những vệt nước mắt, chiếc váy ngủ rộng thùng thình càng  tôn lên vóc dáng, trông thật đáng thương.
Chưa đợi ba  nổi giận,  thấy một  dân trong thôn bước nhanh đến  mặt Lục Nhai, đẩy mạnh   một cái: "Mày, thằng nhãi ranh to gan, dám trộm chị dâu của tao?"
Cú đ.ấ.m tiếp theo giáng thẳng  mặt  , cặp kính gọng mảnh  đánh rơi, Lục Nhai  chảy m.á.u mũi, chật vật cầu xin.
 theo bản năng  về phía . Trên khuôn mặt nhòa nước mắt của  phụ nữ , đôi mắt  bình tĩnh và trong suốt lạ thường.