Xác Da Già - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:03:57
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đây là... đây là nơi nào thế ạ?" 

 

Chu Thanh vui mừng đến phát

 

"Cậu quên ? Bọn hứa sẽ cùng học đại học mà!" 

 

"Bọn ở cùng một phòng ký túc xá !" 

 

Lưu Âm ôm lấy "" gào t.h.ả.m thiết: 

 

"Tốt quá ! Tốt quá ! Chúng thành công !" 

 

liếc mắt những bạn cùng phòng đang lóc ôm thành một đoàn, hai hàng nước mắt đục ngầu từ từ lăn xuống từ khóe mắt. 

 

Khốn khiếp thật! 

 

Tại nông nỗi ?! 

 

thông minh như , thể thua cơ chứ?! 

 

Đao Ni lấy quyền gì mà dám đoạt lấy xác của ?! 

 

g.i.ế.c c.h.ế.t Đao Ni! 

 

g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn chúng! 

 

bật dậy để xé xác chúng thành trăm mảnh! 

 

Thế nhưng dù dốc hết sức bình sinh, cũng chỉ thể run rẩy một cách yếu ớt vài cái. 

 

Vì quá kích động mà còn tiểu cả quần. 

 

Sáng sớm hôm , hai nhân viên hộ lý khiêng lên cáng, đưa viện dưỡng lão. 

 

Dưới ánh nắng ban mai, bốn cô thiếu nữ trẻ trung như hoa đang hỉ hả, ôm chầm lấy

 

Lần đầu tiên nhận rằng hóa lên xinh đến thế. 

 

Chỉ tiếc là sẽ chẳng bao giờ thấy nữa. 

 

Chỉ là vẫn kịp với rằng: 

 

bà vẫn luôn sinh một đứa con trai với Lưu Văn. 

 

Vì thế ngày nào cũng lén bỏ t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i trong ấm nước mà họ uống. 

 

Họ vĩnh viễn bao giờ sinh con trai , như mới cơ hội tiếp tục học, thoát khỏi nanh vuốt của và Lưu Văn. 

 

Buổi sáng ngày rời , bỏ t.h.u.ố.c chuột trong nồi cháo đang sôi, đầu độc c.h.ế.t

 

Thế nhưng bà rút từ gối một xấp tiền nhăn nhúm, chẳng thèm đếm mà nhét ngay lòng

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Cút , cái đồ nợ đời!" 

 

"Sau hãy tìm lấy một đàn ông mà lấy, đừng khổ mệnh như mày." 

 

Sống mũi cay xè, đem đổ hết nồi cháo đó

 

Mẹ một cái, trong ánh mắt thoáng lộ một tia sợ hãi, bà vác cuốc chạy thục mạng khỏi cửa như đang trốn chạy. 

 

Thật đáng tiếc... xôi hỏng bỏng

 

Lúc nào cũng... xôi hỏng bỏng như

 

Ngoại truyện: Lời tự thuật của Đao Phụng Liên

 

là một con xác da sống hai trăm ba mươi sáu năm. 

 

Sống tạm bợ qua ngày, chẳng mà cũng chẳng ma. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xac-da-gia/chuong-7.html.]

 

Ông trời phạt khi da bắt buộc vật chủ tự nguyện, còn ba chữ " nguyện ý". 

 

Làm kiếp xác da cũng gian truân thật đấy, chẳng khác gì chuyện đại hỷ kết hôn. 

 

Dẫu thì chỉ những kẻ xúi quẩy sống nữa mới cam tâm tình nguyện dâng hiến xác cho kẻ khác. 

 

Hiện giờ tên là Đao Phụng Liên, là một bà lão thọt chân. 

 

Vì đại nghiệp da, nhặt một bé gái sơ sinh về nhà, đặt tên là Đao Ni. 

 

Định bụng đợi khi thời cơ chín muồi sẽ dỗ ngon dỗ ngọt để con bé ba chữ "con nguyện ý"

 

Thế là vận dụng hết ngón nghề, nuôi nấng con bé cho trắng trẻo, xinh xắn. 

 

Lúc nhỏ Ni nhi sức khỏe yếu, sữa, đành dùng đến bản lĩnh nhà nghề là đào mộ khắp nơi, tìm vài món đồ tùy táng đem bán lấy tiền mua sữa bột. 

 

Để con bé khỏe mạnh cường tráng, lê cái già xuống ruộng bắt chạch về nấu cháo cho nó, rừng bắt rắn về hầm canh. 

 

Ni nhi tóc thưa, vác sào hái óc ch.ó cho nó, mua vừng đen về mài thành bột nấu chè, ép nó ngày nào cũng uống hết hai bát lớn. 

 

... 

 

Số tiền dành dụm để mua quan tài đều đem mua đồ ăn thức uống hết cho Ni nhi

 

Nhìn con bé lớn lên từng ngày, trong lòng vui như mở hội. 

 

Mỗi đêm, khi cái mầm nhỏ ấm áp đó rúc lòng , đều hỏi nó: "Ni nhi , con nguyện ý cho bà mượn cơ thể của con dùng ?" 

 

Ni nhi lúc nào cũng gật đầu lia lịa, dùng cái giọng sữa non nớt trả lời: "Bà ơi, con nguyện ý ạ!" 

 

Các xem, việc tẩy não là bắt đầu ngay từ khi còn thơ bé. 

 

Đến tuổi Ni nhi học, đường núi xa xôi c.h.ế.t tiệt. 

 

chỉ sợ cái " xác dự phòng" quý báu của xảy chuyện gì, nên ngày nào cũng thắp đèn pin đưa đón. 

 

Ni nhi thấy khập khiễng thì xót xa đến mức nước mắt lã chã. 

 

Con bé bảo: "Bà ơi, con học nữa , con ở nhà giúp bà việc, bà cũng đừng vất vả đưa đón con thế nữa." 

 

mà tức đến mức suýt chút nữa là thở nổi: 

 

"Con thì cái quái gì! Bà vất vả thế chính là để con học hành t.ử tế, để con bước khỏi ngọn núi !" 

 

Việc học hành đối với con gái lẽ là con đường duy nhất, nhưng chắc chắn là con đường chi phí thấp nhất và mang lợi ích cao nhất! 

 

Cho dù đập nồi bán sắt đào mồ cuốc mả, dùng cái nghề xác da cũ rích của , cũng nuôi cho bằng Ni nhi ăn học thành tài! 

 

Ni nhi dám nhắc chuyện nghỉ học nữa, con bé lao học như điên, học đến mức cũng thấy xót xa. 

 

Chỉ tiếc là ở nông thôn, con gái lớn , những gã đàn ông yên phận lúc nào cũng ném tới những ánh hạ đẳng. 

 

Vì thế lúc nào cũng giắt bên hông một lưỡi liềm sáng loáng. 

 

Kẻ nào dám gần, sẽ một đao thiến c.h.ế.t cái rễ cái nhà nó ngay! 

 

Ni nhi với con bé Từ Na trong làng, nhưng luôn cảm thấy Từ Na quá già dặn so với tuổi, đôi mắt con bé đó giấu quá nhiều tâm tư. 

 

Thậm chí lúc nghi ngờ con bé đó đoán phận của

 

thì cũng từng đào mộ của bố nó, ông nó, bà nó... mà. 

 

bảo Ni nhi hãy tránh xa Từ Na một chút, nhưng Ni nhi Từ Na đáng thương. 

 

lườm con bé một cái: "Nó mà đáng thương hơn con ? Con còn là do bà bới từ trong ruộng ngô về đấy!" 

 

Ni nhi vùi đầu lòng , lí nhí : "Bà ơi, cảm ơn bà nuôi con khôn lớn." 

 

Loading...