Xao Xuyến Không Nguôi - Chương 39: Vậy thì…

Cập nhật lúc: 2024-10-31 03:36:33
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian ngược nửa tiếng , vì thời tiết mưa đá, lịch trình ở London dời lên . Bây giờ, Chu Hiển xuống máy bay và đang định tạo bất ngờ cho bà xã của . Anh tắt chế độ máy bay thì nhận một tin nhắn.

 

【Chu Du: A Hiển, chú Trương bên Nam An đầu tư một quán bar, ngay ở Đông Thành, Bắc Kinh. Anh đến những chỗ như thế   nhiều như em, qua đây giúp chú Trương xem thử nhé?】  

 

Kèm theo là một bức ảnh của quán bar.

 

Vé máy bay của Chu Hiển do trợ lý của Chu thị đặt, nên chắc chắn hạ cánh, tới tìm để nhờ vả.

 

Anh thậm chí còn mở hình , chỉ ngắn gọn trả lời: 【Không rảnh.】  

 

Khi kéo vali khỏi sân bay, thấy Chu Du gửi một tin nhắn: 【Chỗ chắc chắn em sẽ thích.】  

 

Kèm theo là một bức ảnh giống hệt như .

 

Người mà phiền phức quá ?

 

Chu Hiển nhíu mày, cảm thấy hài lòng, định chặn tin nhắn của đó thì đột nhiên trong hình ảnh thấy một màu đỏ tươi sáng nổi bật. Anh dừng trong hai giây, mở bức ảnh .

 

【Địa chỉ.】

 

……

 

Thời gian hiện tại, Tiêu Đường chăm chú tin nhắn mà Chu Hiển gửi.

 

Khoảnh khắc , cảm giác của cô là gì? Chính là mặc dù gì quá đáng, nhưng vẫn bỗng nảy sinh cảm giác hoang mang như thể bắt quả tang, và còn chút cảm giác quen thuộc, từng xảy tình huống lúc nào.

 

Tiêu Đường đành hít một thật sâu, từ từ đầu , và thấy hai quen đang phía cô — hai em nhà họ Chu.

 

Hơn nữa, khi ánh mắt cô về phía đó, thấy Chu Hiển hai tay chồng lên đặt đầu gối, điện thoại bàn sáng màn hình, ánh sáng chiếu từ cằm lên, mang cảm giác sợ hãi mơ hồ.

 

Chu Du cũng về phía cô, khuôn mặt thường ngày bao giờ giờ đây vẽ một đường cong cứng nhắc mấy dễ , giơ tay lên gọi cô: “Tiểu Đường.”

 

Tiêu Đường cố gắng gượng gạo gật đầu, xoay ngay ngắn, đúng vị trí.

 

Sau đó, môi cô động, nhưng âm thanh thoát từ khe môi: “Giang Gia Triều, bây giờ?”

 

Người bên cạnh, Giang Gia Triều còn nhút nhát hơn cô, giọng gần như chút lóc: “Em , chị ơi…”

 

“……”

  

Thật là nhát gan, còn nhát gan hơn cả cô.

 

Thôi , vẫn dựa bản .

 

Cô cảm nhận hai ánh mắt sắc lạnh từ phía , tự chuẩn tinh thần trong ba giây, chọt chọt Giang Gia Triều: “Đi thôi.”

 

, hai họ cứ thế miễn cưỡng về phía đó, giống như hai học sinh tiểu học đang chờ phụ bắt quả tang và phê bình.

 

Tiêu Đường xuống: “Anh, ờ... chồng.”

 

Giang Gia Triều cũng xuống: “Anh, ờ... Hiển.”

 

Cảnh tượng thật sự chút buồn , Chu Du với vẻ thích thú, ha hả: “A Hiển, xem em Tiểu Đường và Gia Triều sợ hãi kìa.”

 

Chu Hiển vẫn gì, thể phân biệt vui buồn.

 

Tiêu Đường vẫn nhận , vẻ tức giận, hoặc ... tức giận.

 

Còn kịp nghĩ chủ đề gì để giải tỏa bầu khí ngượng ngập, đàn ông đó bỗng dậy, sải bước dài ngoài, để cho cô một cái thoáng qua.

 

Cứ như mà bỏ cô ư???

 

Tiêu Đường cảm thấy hoang mang.

 

Chu Hiển bước bốn năm bước thì bỗng dừng , nhận phụ nữ phía theo kịp, nghiêng đầu, : “Không ? Đợi mời em một ly? Tiểu thư Tiêu Đường.”

 

Mặc dù ánh mắt đổi, nhưng lời lạnh lùng, đặc biệt là khi gọi tên cô, như thể sắp nghiến răng nghiến lợi.

 

Tiêu Đường bỗng giật , vội vã chạy theo ngoài.

 

Lên xe, suốt cả quãng đường, Tiêu Đường dám thở mạnh.

 

Người thường , xa cách một chút giống như mới cưới, nhưng xem vị ở nhà cô, như thể đuổi cô ngoài ngay lập tức.

 

Trở về nhà, cô ngoan ngoãn tắm rửa xong giường, thấy Chu Hiển từ lầu lên, thẳng qua cô, ôm chăn lên.

 

“Anh định ngủ ở ngoài ?”

 

Chu Hiển im lặng, ôm chăn lên thì thấy phụ nữ chắn mặt, cho qua.

 

“Tránh .”

 

“Em .” Tiêu Đường duỗi hai tay , chắn lối chặt chẽ hơn, “Nếu ngủ ở phòng khách, thì hãy mang em theo, em cũng .”

 

Cô luôn cách quậy phá như .

 

Chu Hiển thực sự cách nào với cô, đánh thì nỡ, mà mắng thì đau lòng.

 

“Đừng tức giận nữa ?” Tiêu Đường nắm bắt tình hình, tự nguyện ôm lấy vòng eo săn chắc của , dựa trán vai , thấp giọng nũng, “Là em sai, em sẽ để cùng mỗi em bar…”

 

“Không vì cái đó.”

 

“Vậy là vì gì?”

 

“Tại dối?”

 

Giọng nghiêm khắc và lạnh lùng vang lên từ đầu, khiến Tiêu Đường sững sờ.

 

Chu Hiển hiếm khi dùng giọng điệu như với cô, khiến cô chợt ngẩn , đó nhỏ giọng trả lời, như một đứa trẻ mắc : “Vì em ham chơi, sợ phát hiện sẽ tức giận.”

 

Cô nghĩ rằng Chu Hiển sẽ hỏi, nếu sẽ tức giận tại còn .

 

ánh mắt của Chu Hiển trở nên sâu lắng, vẻ như ngờ cô sẽ đưa câu trả lời như , chỉ hỏi một cách bình tĩnh: “... Sợ tức giận?”

 

“Ừm, vì quan trọng với em.”

 

Cô chớp chớp mắt, gần như do dự trả lời.

 

quan trọng đối với cô, nên cô sẽ sợ tức giận.

 

Chu Hiển lặng lẽ thẳng mắt cô, trong ánh mắt thanh bình của một chút tình cảm rõ ràng, đó khẽ một tiếng: “Có triển vọng đấy.”

 

Rõ ràng là những lời châm chọc thường ngày, nhưng mang theo niềm vui mà chính cũng nhận .

 

“Quan trọng đến mức nào?” Anh hỏi.

 

Cô vội vàng giải thích: “Rất quan trọng, quan trọng.”

 

Tiêu Đường nghĩ một lúc, đưa tay lên hình “tròn”: “Nếu trái tim của em lớn như thế , thì ... chiếm một phần lớn như thế.”

 

dành một nửa diện tích cho Chu Hiển.

 

Chu Hiển im lặng một lúc lâu, đặt phần lớn “tròn” mà cô tạo n.g.ự.c , giả vờ để tâm hỏi: “Vậy phần còn là ai?”

 

“Có nhiều lắm, Phan Phan, ba chúng , trai, chị dâu, Mạn Mạn, Tiểu Giang, còn …”

 

“Đủ .”

 

Chu Hiển nhíu mày, cắt ngang những lời cô, giọng rõ ràng lạnh hơn một chút so với lúc nãy: “Em đúng là đa tình.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xao-xuyen-khong-nguoi/chuong-39-vay-thi.html.]

Chu Du?

 

Còn Giang Gia Triều?

 

Cô thật .

 

Tiêu Đường cách ứng xử, ôm chặt lấy , chôn đầu trong n.g.ự.c , : “Dù thì quan trọng nhất đối với em, quan trọng, quan trọng, trong lòng em là quan trọng nhất.”

 

“Ừm.”

 

Người đàn ông ở phía nghiêng đầu ấn đầu cô lòng , cũng nhẹ một tiếng.

 

Hóa quan trọng nhất.

 

Đôi môi mỏng của lặng lẽ nhắc câu , chỉ cảm thấy trong lòng đầy ắp, như thể lấp đầy.

 

Hai cứ như ôm trong im lặng một lúc lâu.

 

Không lâu , tay của Tiêu Đường bắt đầu yên phận, chui trong áo , sờ loạn lên những cơ bụng chắc nịch của . Cô thực sự ý định gì, chỉ là thể yên, cảm thấy vui.

 

ngờ, đàn ông cô sờ đến mức thở dốc hơn vài phần. 

 

Tiêu Đường nhận điều đúng, lập tức rút tay .

 

“Đã sờ thì chạy ?”

 

Không lý do như .

 

Ngay giây tiếp theo, nắm lấy cằm của cô, một nụ hôn mạnh mẽ và mang tính chiếm hữu lập tức ập đến, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó để an ủi.

 

Nhiệt độ môi bỗng chốc tăng cao.

 

Tiêu Đường ngẩn , từ từ nhắm mắt , nắm chặt cổ áo , hòa hợp với để sâu sắc thêm nụ hôn .

 

Đột nhiên, đầu lưỡi cô cảm thấy đau.

 

Là Chu Hiển cắn cô.

 

“Đau…”

 

Tiêu Đường nhíu mày, nhưng trong ánh đèn mờ ảo bên đầu giường, cô thấy ánh mắt của , giống ánh mắt của chút nào, giống như bầu trời u ám nặng nề, sắp nuốt chửng cô.

 

Giống như một quả ngư lôi nổ tung mặt nước, khiến cô rơi tình trạng thể thoát .

 

Sau một thời gian dài, Chu Hiển mới kết thúc nụ hôn .

 

Hơi thở của hai giao , Chu Hiển thấp thỏm hổn hển, nâng khuôn mặt của cô lên, chằm chằm lâu, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi sáng ngời của cô vài .

 

Anh xác nhận : “Anh quan trọng ?”

 

Tiêu Đường hôn đến mềm nhũn cả chân, yếu ớt đáp: “Ừm…”

 

“Vì ?”

 

Cô suy nghĩ một lúc: “Vì… thích .”

 

Vào khoảnh khắc , Tiêu Đường bỗng dưng nhận rõ ràng tình cảm của dành cho Chu Hiển, gì khác, mà chính là thích.

 

Rất thích, thích, từng thích một nào như thế, yêu thương một cách vô điều kiện, dành tất cả những điều nhất cho , chỉ là yêu một .

 

Bởi vì thích, nên quan trọng.

 

Chu Hiển đơ , tay ôm cô dường như trở nên cứng ngắc kiểm soát , như đang trong một giấc mơ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo chút thể tin nổi: “Thích… ?”

 

“Ừm, thích .”

 

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.

 

Ánh ấm áp giống hệt hình dáng của cô hồi nhỏ, vì mẫu giáo mà ngày nào cũng bám lấy nhà , phụ thuộc , ôm chặt cánh tay của : “Em theo Chu Hiển, em về nhà.”

 

Năm đó, còn trẻ, ít , nhíu mày nhẹ hỏi Tiêu Đường, giọng chậm rãi: “Tại theo ?”

 

“Vì em thích Chu Hiển.”

 

Giọng trong trẻo của cô kiên định, khi lên còn thiếu cả chiếc răng cửa, thật ngây ngô.

 

Tiểu Chu cô một lúc, gật đầu nghiêm túc: “... Ừm.”

 

“Anh cũng .”

 

Anh cũng thích Tiểu Đường.

 

Đêm đó, Chu Hiển ôm cô bên chiếc ghế đu ở cửa sổ lâu.  

 

Người phụ nữ tựa chăn, nhẹ nhàng nhắm mắt , thở ngày càng đều đặn, như thể ngủ yên tâm, cả đều vùi vòng tay , im lặng đến lạ thường.  

 

Khung cảnh liên tục chồng chéo với ngày hôm đó trong ký ức của Chu Hiển.  

 

Tối khi kết hôn, trong buổi tiệc ở quán bar, cô say rượu, loạng choạng đẩy cửa phòng nghỉ, trong phòng chỉ một , nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Chu Hiển im lặng đến bên cạnh, giọng yếu ớt mang theo chút tủi : “Chu Hiển, em khổ quá, em khổ quá…”  

 

“Làm ?” hỏi.  

 

Tiêu Đường chân mềm đến mức còn sức lực, suýt chút nữa ngã xuống, thì Chu Hiển chìa tay đỡ lấy.

 

“Mẹ chúng , chúng nhất định thúc giục cưới, bắt em kết hôn… nhưng em vẫn chơi đủ, em… vẫn còn trẻ mà… bây giờ, giúp em với, nhất với em mà, Chu Hiển, giúp em với…”  

 

Vì say rượu, lời mạch lạc lắm.  

 

“Anh thể giúp gì?” tiếp tục giả vờ hiểu.  

“Ừm… là… là.”  

 

“Hay là cái gì?”  

 

“Giúp em tìm một trai trai, để giả kết hôn?” Tiêu Đường bỗng nhiên ngã lòng , cách giữa hai ngay lập tức rút ngắn, ánh mắt mê mẩn của phụ nữ gần như mất hồn.  

 

Chu Hiển cô say khướt một cách bình thản, im lặng trong giây lát, tự đề cử .  

 

“Còn thì ?”  

 

“Anh?” Tiêu Đường dường như thật sự suy nghĩ một chút, đó nhíu mày, lắc đầu, “Không , từng đá em, em thể cưới ? Mất mặt c.h.ế.t .”  

 

“Anh quan tâm.” Anh giữ vẻ mặt bình thản.

 

Tiêu Đường mơ hồ cảm thấy câu gì đó đúng, nhưng thể nhận điều gì, cuối cùng, trong trạng thái say xỉn, cô đưa quyết định lớn nhất trong cuộc đời : “Vậy… thì thôi.”  

 

Lời dứt, khí trở nên tĩnh lặng trong suốt ba phút.  

 

Chu Hiển cuối cùng kiềm chế cơn nóng lòng hôn cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Em đang ? Em sẽ cưới ai?”  

 

“... Cưới Chu Hiển.”  

 

“Ừm.”  

 

Sau một lúc im lặng, giả vờ vô tình : “Vậy thì kết hôn .”  

 

Bàn tay ôm lấy thắt lưng cô nổi gân xanh.  

 

Không thể kiềm chế , bùng nổ.

Loading...