Chương 3
 
Ba  luôn  với bên ngoài rằng: “Con gái là niềm kiêu hãnh cả đời của chúng .”
 
Vậy mà ba  bây giờ  vì em trai mà giở trò với  ?
 
Thấy  nước mắt lã chã,   run rẩy  ngừng, ba vỗ vai an ủi:
 
“Điền Điền , chuyện  đúng là ba    đúng. Ba  chỉ là sợ con nghĩ ngợi lung tung nên mới giấu thôi.”
 
“Em trai con cũng đến tuổi kết hôn ,   nhà thì   ? Dù  căn  cũng là con mua để hiếu kính chúng ,  thì chúng   quyền xử lý chứ. Viết tên em trai con   quá đáng gì .”
 
“Em con và vợ nó cũng  khó khăn, mỗi tháng chỉ kiếm  vài nghìn, còn con lương cao như . Bắt con đóng tiền thuê coi như bù đắp cho chúng nó. Con ở ngoài thuê cũng  trả tiền mà, Tô Nhu cũng   lấy thêm, chỉ tính y như giá thuê bên ngoài thôi.”
 
Nghe đến đây,    tuyệt vọng.
 
Nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
 
 khàn giọng chất vấn:
 
“Vậy  tất cả đều là âm mưu   sắp đặt sẵn  ? Lần đó con    cùng  giấy tờ, ba   sức ngăn cản. Làm xong  còn cố ý chụp cái sổ giả cho con xem, chỉ để con  nghi ngờ đúng .”
 
“Ba     tiền đó là tất cả những gì con tích góp trong suốt bảy năm  trâu  ngựa mới ! Sao ba   ngang nhiên chuyển cho em trai? Thế  công bằng với con ? Chẳng lẽ con   con ruột của ba  ?”
 
 vốn nghĩ  sẽ giải thích cho  một hai câu.
 
Nào ngờ bà  bùng nổ:
 
“Công bằng cái gì? Nó là em trai ruột của con, là huyết mạch duy nhất của nhà ! Mẹ cực khổ nuôi con ăn học đại học, chẳng  để   con  thể giúp đỡ em trai ?”
 
“Con luôn miệng  hiếu thuận,  mua nhà  là cho ba  ở. Vậy chẳng lẽ ba    quyền chuyển  cho em trai con ?”
 
“Giờ chẳng qua là chuyển nhà sang tên nó thôi, mà con  nhảy dựng lên  , cuối cùng con cũng lộ rõ cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của    đấy!”
 
   bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
 
Mạch m.á.u trong  như đông cứng   khoảnh khắc đó.
 
Cảm thấy ở n.g.ự.c như  chèn ép  đến thở cũng khó khăn.
 
  dám tin những lời đó  từ chính miệng  ruột của  thốt .
 
Từ nhỏ tới lớn, ba   bao giờ vì  là con gái mà ngăn cản   học.
 
Ngược , họ luôn khích lệ  học chăm chỉ,  rằng như    mới  tương lai.
 
Vậy nên   lao  học hành, tự  cố gắng đỗ trường 985,  nghiệp xong  cũng xin  một công việc  định.
 
 luôn  ơn họ  nuôi dạy , nên  ngần ngại lấy hết tiền tiết kiệm trao cho họ mua nhà để họ  nơi an dưỡng tuổi già.
 
Bây giờ nghĩ  thấy thật nực .
 
Tình yêu thương của họ hóa  là  điều kiện, lời đợi  trả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xieng-xich-tinh-than/chuong-3.html.]
 
Họ cho  ăn học chỉ để     thể kiếm tiền phụng dưỡng, lo cho em trai.
 
Bởi vì em trai từ nhỏ học hành kém cỏi, nếu để tự bản  nó thì khó  khả năng   gì, nên ba  sớm  tính toán dùng   phương án dự trữ
 
Trước giò  cứ nghĩ ba   trọng nam khinh nữ, hóa  họ  âm thầm tính toán cho em trai từ lúc  còn nhỏ .
 
Đến hôm nay  mới tỉnh ngộ : thì  mấy cái gọi là tình  đều là giả dối.
 
Trong mắt họ, từ  tới nay chỉ  lợi ích của con trai họ mà thôi.
 
Nhớ rõ điều đó,  lau nước mắt,  hét to:
 
“Căn nhà  là tiền  đưa ,   chụp  và gửi ảnh  kê chuyển hai trăm vạn tệ  nhóm. Nếu các   giữ căn nhà thì trả ngay hai trăm vạn cho , nếu  ngày mai  sẽ tới trung tâm đăng ký bất động sản  thủ tục sang tên cho ,  thì gặp  ở tòa án !”
 
Thấy  cứng rắn, dọa kiện tụng,  liền sửng sờ.
 
Bà  ngờ đứa con gái ngoan ngoãn ngày thường  dám  với  như ,  còn dám mang chuyện kiện tụng .
 
Mẹ  im mấy giây,  mặt mày méo mó vì tức giận,  sụp xuống đất  lớn:
 
“Đứa con đồ vô ơn , nhà  rõ ràng là tặng cho chúng  mà, con   mà đòi  chứ? Con đối xử với cha  như thế, coi chừng  sét đánh chết!”
 
Ba cũng nổi điên, vớ lấy cốc nước  bàn ném về phía , quát:
 
“Thứ bất hiếu ,   ba  nuôi con học thì con  kiếm  tiền như bây giờ ? Nhà  là của em trai con, đừng  mơ đem .”
 
Nhìn vết m.á.u chảy  trán, Tô Nhu khoanh tay  bên hưởng ứng, mỉm  thỏa mãn:
 
“ , sổ đỏ ghi tên em trai chị  mà, chị dựa   đòi ? Nếu chị  điều, tự nguyện đóng tiền thuê thì ba   đến nỗi rạch nát mặt mũi với chị.”
 
 lau m.á.u nơi khóe miệng, rút điện thoại, giọng kiên quyết:
 
“Sao kê chuyển khoản ngân hàng  thể tra cứu , ai đưa tiền mua nhà đều  thể tra rõ ràng hết. Dù các   lấp l.i.ế.m thế nào,  cũng kiện tới cùng,  nhất định sẽ lấy  căn nhà .”
 
Mẹ vội nhào tới cướp điện thoại , quăng xuống sàn.
 
Rồi “phịch” một tiếng, bà tát  một cái thật mạnh.
 
Mắt bà đỏ ngầu, bà chỉ  mũi  chửi rủa:
 
“Đồ con rắn con rít, phản nghịch thật , dám kiện cả bố  ruột  ? Mẹ  cho con ,  đòi  nhà  thì  bước qua xác ba  !”
 
Nhìn cặp mắt căm hờn dữ tợn của ba  dành cho ,   mối quan hệ gia đình   đứt gãy  .
 
Tiếp tục dây dưa với họ nữa cũng sẽ vô ích.
 
Việc còn  để luật sư xử lý cho xong.
 
Khi    bước ,  bất ngờ quát lớn:
 
“Hạ Xuyên, chặn con đồ khốn đó  cho , hôm nay   lệnh của  thì  ai  thả nó !”