Chương 5
 
Nói xong,  xách túi xoay  định rời .
 
“Điền Điền, con đừng vội . Cái dự án con  thật sự  lợi nhuận cao thế ? Chúng   thể góp vốn theo ?”
 
Mẹ bất chợt gọi giật , hỏi lớn.
 
 cố   vẻ khó xử, lắc đầu:
 
“Không   . Suất tham gia  hết . Dự án  thế  sớm  sếp và   của lãnh đạo tranh  mất . Dù  thì phù sa  chảy  ruộng ngoài mà.”
 
Mẹ nắm tay , hối hả:
 
“Con gái ngoan của ,   chắc con  cách đúng ? Mẹ với ba vẫn còn sáu mươi vạn tiền tiết kiệm, con  thể cho bọn  góp  ?”
 
 chau mày,  từ chối:
 
“Mẹ,   con   giúp, mà thực sự là  còn suất. Sáu mươi vạn đó  giữ mà dưỡng già .”
 
Lời  dứt, Tô Nhu lập tức chêm  giọng mỉa:
 
“Thảo nào ba nghìn một tháng với chị chẳng là gì, thì  là tìm  dự án hái tiền  mà  giấu,  cho  nhà góp chung.”
 
“Đồng nghiệp của chị còn  câu phù sa  chảy  ruộng ngoài, còn chị thì ngược , trộm hưởng một , chị thấy  xứng đáng với cả nhà ?”
 
Ngay cả Hạ Xuyên cũng phụ họa, trách móc:
 
“Hèn gì chị rộng rãi thế, hóa  ngoài tiền lương còn  thêm chỗ kiếm thêm. Chị , em   thật, chị chẳng  chút tầm  đại cục nào cả. Có chuyện  thì chẳng bao giờ nghĩ đến gia đình.”
 
“Chị  xem, em thì suốt ngày cắm mặt ở xưởng, mỗi tháng cày vất vả lắm mới  vài nghìn, khổ sở  bao.”
 
 giả vờ uất ức, đáp:
 
“Không     ơi… Chỉ là tính chất công việc  cho phép thôi. Mọi  đừng  khó con nữa. Với , bất kỳ đầu tư nào cũng  rủi ro,   cứ   cho  định thì hơn.”
 
Nghe , Tô Nhu bực  đến tận cổ.
 
Cô  ngẩng cằm,   bằng ánh mắt khinh bỉ:
 
“Có ý gì hả? Ý là chúng  cả đời chỉ đáng  trâu  ngựa,  lao động rẻ mạt ?”
 
“Có gì , chỉ là bỏ tiền vô dự án  thôi,  gì mà  ai  ?”
 
Mẹ cũng vội phụ họa:
 
“ thế, Điền Điền, nếu con  dự án  thế thì  đưa gia đình theo với chứ.”
 
“Con thông minh thế, chuyện rủi ro  tin con chắc  cách xử lý .”
 
 cắn môi,  bộ lúng túng  ấp úng:
 
“Cách thì … nhưng…”
 
“À… thôi bỏ , rủi ro lớn lắm… con sợ   chịu  nổi.”
 
Nói xong,  vơ túi định   cửa.
 
Bất ngờ  lao đến chặn  cửa.
 
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y  van nài:
 
“Con ơi,  cách thì   , rủi ro bao nhiêu tụi  tự cân nhắc .”
 
 hé miệng, nghĩ một lát   im.
 
Thấy  vẫn  ,  sốt ruột, lắc mạnh vai  mà la:
 
“Điền Điền,  mau , con    sốt ruột c.h.ế.t đúng ?”
 
Tô Nhu  bên cợt nhả:
 
“ thấy là     cả nhà cùng giàu,  giữ cho  tự hưởng thụ, để    tâng bốc thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xieng-xich-tinh-than/chuong-5.html.]
 
 quăng túi xuống đất,  bộ giận dữ  về hupwn:
 
“Sếp     nhận mấy đồng lẽ ;  đầu tư  ít nhất năm trăm vạn trở lên. Nhà     đủ  tiền đó?”
 
“   , đừng  hỏi . Số tiền lớn như     mà gom nổi; nhà  vốn    mệnh phát tài .”
 
Nghe    năm trăm vạn, cả nhà đều sững sờ  c.h.ế.t lặng.
 
 thở dài, cúi xuống nhặt túi chuẩn  rời .
 
 lúc ,  bất ngờ gọi giật :
 
“Ai  nhà chúng   gom nổi năm trăm vạn?”
 
Ba và Hạ Xuyên đồng thanh hỏi:
 
“Bà/ lấy   năm trăm vạn?”
 
Mẹ lẩm bẩm tính toán:
 
“Trong tay   sáu mươi vạn, căn nhà mới đem thế chấp  hai trăm vạn, nhà cũ bán  cũng   năm mươi vạn, thêm ít vàng bạc trang sức chừng mười vạn.”
 
Ba giơ ngón tay nhẩm, sốt ruột:
 
“Vậy mới ba trăm hai mươi vạn thôi, còn thiếu một trăm tám mươi vạn thì ?”
 
Mẹ liếc ông một cái, thản nhiên:
 
“Bốn  chúng , mỗi   vay bạn bè họ hàng bốn mươi lăm vạn, chẳng   đủ một trăm tám mươi vạn ?”
 
Nghe  tự  góp tiền, Tô Nhu lập tức lắc đầu:
 
“Đừng  bốn mươi lăm vạn, ngay cả bốn ngàn năm con cũng  , thì lấy   mà góp? Với  nhà con  bà con nghèo, ai chịu cho con vay chứ?”
 
Mẹ trừng mắt  cô , gằn giọng:
 
“Tô Nhu, năm trăm vạn  đầy một năm sẽ biến thành một ngàn vạn, cơ hội  ở   nữa? Đây là  duy nhất để nhà chúng   thể đổi đời!
 
“Con tưởng  tiền đó là của là của   chắc? Đến lúc thu về, chẳng  đều là của hai vợ chồng con ? Làm dâu trưởng nhà  hưởng thụ tất cả, chẳng lẽ con   bỏ  chút gì ?”
 
Hạ Xuyên kéo tay áo bạn gái, vội khuyên:
 
“Tiểu Nhu ,   đúng đấy. Đây là cơ hội hiếm . Em nghĩ , nếu chúng   một ngàn vạn,   chẳng  khỏi cần   nữa , ngày ngày ở nhà ăn ngon mặc , thoải mái vô cùng.”
 
“Chị gái  là cử nhân tài chính trường 985, việc  chắc chắn chị  sẽ   . Hơn nữa công ty chị  còn là công ty lớn, em  tin  năng lực của họ chứ.”
 
Nghe trái  khuyên nhủ, Tô Nhu nghiến răng, gật đầu:
 
“Được, bốn mươi lăm vạn , con nhất định sẽ tìm cách xoay cho đủ.”
 
Nhìn cả nhà trúng bẫy, trong lòng   thầm.
 
 bề ngoài   giơ tay than thở:
 
“Ôi, thật hết cách với  . Năm trăm vạn , trong vòng một tuần  gom đủ.”
 
Một tuần .
 
Vừa tan  chuẩn  về nhà,  liền  ba  chặn ngay  cổng công ty.
 
Không  một lời,  xông tới tát  một cái nảy lửa, mắng chửi:
 
“Con đồ khốn nạn lòng lang  thú, mày dám lừa cả nhà  !”
 
 ôm mặt, ngơ ngác:
 
“Mẹ,  phát điên gì thế? Con lừa  chỗ nào?”
 
Tô Nhu vội chen  chất vấn:
 
“Chẳng  chị  dự án  chỉ  200% lợi nhuận thôi ?  chúng    tin lợi nhuận ít nhất là 300%! Chị chẳng  cố tình  nuốt chửng năm trăm vạn của chúng  ?”