Phủ Ngự sử đãi tiệc khách, Triệu Gia Nam đang ở trong đó.
Ta  trốn  ngoài nhờ sự giúp đỡ của cháu gái Đỗ di nương, Đỗ Nhứ Liễu.
Nàng  nhân lúc dì   để ý, trộm chìa khóa của bà.
Cũng  hẳn là giúp  vì lòng , giờ đây nàng  ở phủ Ngự sử cũng khó khăn vô cùng.
Đại công tử Trương Ngạn Lễ  để ý đến nàng , mấy  lời lẽ trêu ghẹo.
Đỗ di nương tuy  Nhị lão gia yêu thích, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thị ,  thể đắc tội với công tử của Đại phòng, chỉ  thể nuốt giận  trong.
Đỗ Nhứ Liễu là một nữ tử nhạy cảm và tự phụ, nàng   sợ  một ngày thật sự lọt  tay Trương Ngạn Lễ. Biết Nhị công tử  nạp   , nàng   tức  giận, dù thế nào cũng  thể hiểu nổi, tại  nàng   thua .
Luận về tài tình dung mạo, nàng  rõ ràng hơn hẳn một bậc.
Tâm ý   sắt đá, nàng  kiên tin rằng chỉ cần  rời khỏi phủ Ngự sử,   trở , nàng  vẫn còn cơ hội lọt  mắt xanh của Nhị công tử.
Đỗ cô nương    điều, vẫn luôn ôm hy vọng  Trương Vân Hoài.
Mỗi  một chí hướng,    thời gian để đánh thức nàng .
Ta  quần áo nha  trong phủ,  trộn  đó, cúi đầu bưng mâm  đến bàn tiệc.
Người  đông, tiếng ca tiếng múa, chén đĩa giao .
Trương Ngự sử và mấy vị công tử đều  mặt, Triệu Gia Nam cũng ở đó, đang  ở ghế chủ tọa đối diện.
Vũ cơ đang nhảy múa  tiệc,  nhân cơ hội   qua, thì  một  túm chặt lấy cổ tay.
Chính là tên Trương Vân Hoài đáng c.h.ế.t đó.
Mày mắt   chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng  chằm chằm , ý cảnh cáo  rõ  mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-den-som-mai/chap-19.html.]
À  ,  đó   từng uy h.i.ế.p , để bảo vệ  mà   gánh chịu quá nhiều rủi ro, nếu  còn  ngoan ngoãn,  sẽ g.i.ế.c dì .
Ta  phía  , cúi đầu một cách thật thà. Lúc   vặn một khúc nhạc kết thúc, vũ cơ lui xuống.
Cách một   xa, ánh mắt của Triệu Gia Nam  qua, rơi xuống  . Chỉ một cái  đó,  ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm ,  một  nữa bước về phía .
Trương Vân Hoài  kịp ngăn cản ,   bước đến  mặt ,  ánh mắt của  ,   mặt  hành lễ, cúi đầu : "Tỷ phu."
Xung quanh yên lặng trong giây lát,    Trương Vân Hoài phía   biểu cảm gì, chỉ thấy Triệu Gia Nam nhếch khóe miệng, "Ừ" một tiếng, ánh mắt sắc bén, lướt qua  trường.
Ta ngoan ngoãn  bên cạnh .
Đại công tử Trương Ngạn Lễ như thể  tin  tai : "Tiểu Xuân,  nãy ngươi gọi Triệu Đại nhân là gì? Tỷ phu?"
Ta  trả lời, Trương Vân Hoài đối diện nhíu mày, chỉ lẳng lặng quan sát .
Trạm Én Đêm
Trương Ngự sử thì nhanh chóng phản ứng,  : "Tiểu Xuân cô nương là  nhân nương nhờ nhà , vạn   ngờ   mối quan hệ thông gia thế  với Triệu Đô úy, đây đúng là duyên phận, Triệu Đô úy vốn là  nhà."
"Không đúng, Triệu Đại nhân kết  từ khi nào? Chưa từng   qua."
Mặt Đại công tử lộ vẻ nghi ngờ, Triệu Gia Nam   , khóe miệng nhếch lên, lơ đễnh nghịch chiếc chén rượu trong tay: "Kết  ở Khai Châu,  quên  báo cho Đại công tử một tiếng, xin lượng thứ."
Lời   , mặt Trương Ngạn Lễ ấp úng, vô cùng lúng túng.
Trương Ngự sử âm thầm liếc  một cái,  mặt vẫn tươi , đang định  gì đó để xoa dịu Triệu Gia Nam, thì thấy ánh mắt   qua, một tia sắc bén lóe lên, chiếc chén rượu trong tay    bóp nát.
"Tôn Vân Xuân đúng là tiểu di (em vợ) của ,  khi cha vợ mất còn là do  đích  hộ tống nàng đến quý phủ. May mắn  quý phủ che chở, Triệu Gia Nam  vô cùng cảm kích.  Trương đại nhân,   Nhị công tử trong phủ  nạp tiểu di của   ?"
Triệu Gia Nam  ngả   , dáng vẻ phóng túng, ngón tay gõ gõ lên bàn một cách vô thức, nhưng  tỏ  vẻ hiền lành,  một cách ôn hòa.
Trong khoảnh khắc đó,  dường như thấy  hình ảnh năm mười hai tuổi, khi  kiện  lên nha môn,  cứ thế  chễm chệ  ghế Sư gia.
Lúc đó khóe miệng  luôn nở một nụ  như  như , cử chỉ hành động đều toát lên vẻ lười biếng, tùy tiện.
Hình ảnh chồng chéo lên  khiến  sững sờ.