32.
Nhị công tử  nhanh  chậm  lên, mặt  hề biến sắc, một vẻ bình tĩnh, cúi  vái chào Triệu Gia Nam: "Nghe đồn chắc là  sai, khiến Triệu Đại nhân hiểu lầm, tại hạ   nạp , mà là cưới thê."
"Cưới thê?"
"Chính thê."
"Khi nào đại hôn?"
"Mùng Tám tháng ."
"Gấp quá, ngày đó  ."
"Đại nhân cho rằng ngày nào là ngày lành?"
"Cuối năm , mùng Tám tháng Chạp, tam môi lục sính, kiệu tám  khiêng." Triệu Gia Nam  chằm chằm Trương Vân Hoài, giọng trầm xuống, đôi mắt đen láy lưu chuyển một tia sáng u ám khó lường.
Không khí ngầm căng thẳng, tất cả   đều nhận  sự bất thường, chỉ  Trương Vân Hoài nhếch khóe môi, vẫn giữ phong thái quân tử nhẹ nhàng như mây: "Cuối năm , mùng Tám tháng Chạp, mong Triệu Đại nhân hãy đợi sính lễ  phủ."
Yến tiệc kết thúc, khi Triệu Gia Nam rời ,  kéo ống tay áo của : "Ngài đợi một chút,   chào dì  ."
Hắn gọi một tiếng: "Tiểu Xuân."
Ta  đầu  , mày mắt  tĩnh lặng,   tự chủ mỉm : "Ngươi ở ."
Ta ở  phủ Ngự sử.
Triệu Gia Nam rõ ràng  thể đưa   cùng, nhưng    .
Ngày đó  vì  hổ mà tức giận,  với : "Ngươi đừng tưởng rằng  thật sự  gả cho Trương Vân Hoài? Triệu Tam, chúng  còn  một việc  quan trọng  ."
"Kết thúc ,   sống cuộc sống   ."
"Ngươi  ý gì?" Lòng  nguội lạnh một nửa.
Quả nhiên,   : "Đến đây thôi, chúng   cố gắng hết sức , cũng nên buông bỏ quá khứ để sống vì bản  một ."
Ta  hiểu. Triệu Gia Nam  còn là Triệu Tam của bốn năm  nữa.
Điều lo lắng cuối cùng cũng  xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-den-som-mai/chap-20.html.]
Bốn năm , trấn Thanh Thạch  tàn sát,  dù     do , nhưng đối mặt với t.h.i t.h.ể la liệt khắp nơi, vẫn kiên quyết hỏi  một câu: "Tại  ngươi  bảo vệ  trấn Thanh Thạch?"
Cha    là  trọng tình nghĩa, nhưng  sớm  là đứa trẻ mồ côi cha ,   sợ  cứ thế mà bỏ qua,  chịu báo thù cho bà con trong trấn. Ta  nhắc nhở ,   nhận tiền cống nạp của chúng , nhưng   bảo vệ  trấn của chúng ,   trách nhiệm.
Thấy , Tôn Vân Xuân   bao giờ là  .
Vì   giận dữ gào lên với : "Cái gì gọi là  cố gắng hết sức? Ban đầu là ngươi  chuyện báo thù cứ giao cho ngươi, bảo  cứ thành thật ở trong kinh đợi tin của ngươi, kẻ thù vẫn đang kê cao gối ngủ, ngươi   đến đây thôi ?"
"Tiểu Xuân,   c.h.ế.t  chỉ một ." Giọng   bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay lập tức dập tắt cơn giận của , đánh thẳng  đáy lòng, khiến  tan nát.
"Ngươi   tình hình ở Khai Châu, cũng   Hắc Lĩnh rốt cuộc là nơi như thế nào. Ngươi chỉ   về Lại lão gia, nhưng   Lại Văn Cống,    theo lời hứa g.i.ế.c ,   đủ ?"
"Báo thù   dễ dàng như ? Ta  sống sót  chín  c.h.ế.t trong biển máu, những tên cướp Hắc Lĩnh mà  thấy đông như rừng, là Địa ngục trần gian,  đây là do  quá tự phụ, với chút năng lực của  lúc đó, cũng chỉ may mắn mới bảo vệ  trấn Thanh Thạch."
"Ta  tình hình của ngươi ở trong kinh, Tiểu Xuân, chúng  đều  cố gắng hết sức , sống  khó khăn,  nên hãy buông bỏ ." Người  thể buông bỏ là Triệu Tam của trấn Thanh Thạch,   buông bỏ là Triệu Đô úy của Kinh Đô.
Cũng , là tân quý của triều đình,  Thiên tử sủng ái,  sẽ  một con đường công danh rộng mở hơn, thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý.
Cũng , báo thù   dễ dàng như ? Hắn   ở vị trí cao, sự đen tối trong bùn đất trở nên mơ hồ,  còn quan trọng nữa.
Chỉ là,  từng nghĩ  cũng giống như .
Trạm Én Đêm
Ta  nghĩ chúng  vẫn luôn giống , nên cùng  cắm rễ mà  lên.
Là   sai,  chuyện luôn  bất ngờ,   phá vỡ những sợi rễ ràng buộc, trở thành một viên ngói  mái hiên.
Năm nay rốt cuộc cũng sắp qua .
Ta  ốm một trận thập tử nhất sinh.
Sau    thực  khi Triệu Gia Nam  kinh,  đưa theo một nữ tử.
Nữ tử đó tên là Quỳnh Nương, là nữ nhân của .
Ta nghĩ nàng  chắc còn  một cái tên khác, tên là Tào Quỳnh Hoa.
Thật trùng hợp,  quen   nàng ,   nàng  tên là Tào Đại Bàn.
Giờ đây, họ đều  buông bỏ.
Ta cũng nên buông bỏ thôi.