Người liên lạc với sở thú Nam Thành của  là một cô gái trẻ, tên WeChat là Tiểu Ôn, đúng như tên gọi, giọng  của cô  trầm ấm, kiên nhẫn và dịu dàng: 【Viện trưởng Chiêm cứ yên tâm, hôm đó sở thú chúng  sẽ giảm bớt lượng vé bán , cũng sẽ sắp xếp nhân viên  cùng hướng dẫn.】
Tiểu Phúc: 【Trên  cô  cũng  khí tức của Tiểu Linh... Không đúng,   còn  dòng dữ liệu của Tiểu Từ nữa?】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tiểu Từ là ai?
 còn  kịp hỏi, Tiểu Phúc  tự   biến mất,  đoán nó  liên lạc với bạn bè của   – nhưng mà, nếu  dính dáng đến nhóm hệ thống đáng yêu , đủ để chứng minh sở thú Nam Thành quả thực là lựa chọn  nhất.
 trả lời Tiểu Ôn: 【Vậy thì  phiền các  .】
Tiểu Ôn gửi đến một icon mặt : 【Không  gì !】
Kế hoạch dã ngoại khiến đứa trẻ nào trong trại cũng háo hức, mỗi ngày đều ríu rít bàn tán về những con vật  xem.
An Nhược Xuân  yên tâm, dặn dò  dặn dò  về những điều cần chú ý an , còn tỉ mỉ thiết kế khăn tay Chồi Xanh và cờ dã ngoại cho mỗi bạn nhỏ, cờ sẽ  cắm  chiếc túi nhỏ của chúng, khăn tay  màu xanh non tươi tắn, buộc  cổ tay của các bạn nhỏ, thắt thành một chiếc nơ bướm.
Trên khăn tay  in  điện thoại liên lạc của mấy giáo viên chúng , đề phòng trường hợp chúng  lạc   đường về.
 chia hơn hai mươi bạn nhỏ thành bốn nhóm, nhóm trưởng là do chúng tự bầu chọn, đều  cờ riêng của nhóm ,  chịu trách nhiệm đảm bảo các thành viên trong đội   tụt  phía .
Lần đầu tiên  ngoài, các nhóm trưởng đều căng thẳng mặt mày, hứa với  nhất định sẽ trông chừng  ,  mong đợi   hồi hộp.
 thuê một chiếc xe buýt lớn, trong tiếng   vui vẻ của bọn trẻ, trời  hửng sáng, chúng   xuất phát.
Sở thú Nam Thành quả  hổ danh, tràn ngập màu xanh, tràn đầy sức sống.
Tiểu Ôn là một cô gái trẻ, ngũ quan thanh tú, còn  một đôi mắt nai, dáng vẻ ngoan ngoãn,  tuổi cũng còn  nhỏ.
"Chào các cô, các con," cô  mặc đồng phục, chào hỏi chúng , "Em là  hướng dẫn của   hôm nay, Ôn Vị Hy."
"A," An Nhược Xuân hình như nhớ  điều gì đó, khẽ   tai , "Viện trưởng,  đây em từng thấy cô   TV, lúc đó cô  tham gia chương trình , nổi lắm ạ."
 chào hỏi Ôn Vị Hy xong, vì tò mò, lên mạng tìm kiếm video của cô .
Đập  mắt đầu tiên, tiêu đề  vô cùng sốc.
【Hãy xem cô gái mạnh mẽ tay  thuần phục hổ dữ.】
Ai? Tiểu Ôn?
Biểu cảm của  khựng .
Ôn Vị Hy,   vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu như em gái nhà bên, dẫn chúng   trong khu tham quan,  đó thản nhiên chào hỏi con hổ bên cạnh.
"Phi Phi," cô   với con hổ lớn đang nhe răng nhe nanh, "Lùi  xa một chút, đừng dọa các bạn nhỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-lai-huu-tin/chuong-6.html.]
Sau đó con hổ  dường như hiểu  cô   gì, ngoan ngoãn lùi  mấy bước,  xuống đất.
"Oa!!!"
Không khí im lặng trong giây lát, các bạn nhỏ phát  tiếng reo hò và thét lên.
"Chị Tiểu Ôn giỏi quá!"
An Nhiên lùi  một bước, ngước đôi mắt sáng lấp lánh, kéo vạt áo  : "Viện trưởng, con hổ lớn  kêu hai tiếng,   là    ngoài chơi với chúng   ạ?"
Ứng Hạc Tuyết là  hành động,  bé tò mò hỏi Ôn Vị Hy: "Chị Tiểu Ôn, Phi Phi đang  gì  ạ?"
"Ờ..." Biểu cảm của Ôn Vị Hy đột nhiên trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ   mặt, "Nó đói."
"Ủa, nó  ăn sáng ạ?"
"Ăn ," Ôn Vị Hy đỡ trán, "  đói."
Ứng Hạc Tuyết hoang mang: "Sao  đói nữa ạ?"
Lục Hành đưa  ý kiến: "Nó ăn khỏe ghê."
Kết thúc tham quan khu hổ, chúng    xem khu sếu, khu khỉ, khu chim...
Bữa trưa do sở thú Nam Thành chuẩn , họ  sớm bày sẵn thảm dã ngoại và đồ ăn nhẹ  bãi cỏ cạnh thủy cung, bên cạnh là hồ thiên nga, các bạn nhỏ  ngắm thiên nga  ăn trưa, ai nấy đều chơi  vui vẻ.
Ăn xong, thu dọn rác sạch sẽ, đám trẻ vẫn còn lưu luyến   về tiến  thủy cung.
Viện trưởng cho phép, chúng   thể tiếp xúc gần gũi với cá heo và cá voi trắng.
Ứng Hạc Tuyết mắt sáng rực: "Viện trưởng, cá heo đáng yêu quá!"
An Nhiên cũng vô cùng phấn khích: "Nó đang đội tay con nè!"
Lục Hành lặng lẽ  một bên,  cá voi trắng trong nước.
Chú cá voi tên Tiểu Bạch ngoan ngoãn bơi  gần, khóe miệng bẩm sinh cong lên khiến chúng trông như luôn mỉm .
Lục Hành  thiên thần mỉm  , do dự một lát  đưa tay , Tiểu Bạch dùng mũi, cách lớp kính cọ cọ  tay .
Cậu bé vốn ít  dường như nhận  bảo vật quý giá nhất  đời, miệng  hé mở, mím môi hồi lâu, vẫn  nhịn  nở một nụ .
Tiểu Bạch bơi vòng quanh tấm kính  mấy vòng, nghiêng đầu.
Lục Hành cũng nghiêng đầu theo nó.