Xuân Phong Bất Giải Quân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-28 14:11:30
Lượt xem: 23

Lần đầu gặp Tạ Trì, chính là bởi một bạt tai.

Ta cùng mẫu trấn thủ nơi biên ải mấy năm trời, ba tháng mới về kinh, hôm đó mặc nam trang lén trốn khỏi phủ để chơi.

Lúc ngang qua lầu hoa, một cây trâm vàng rơi ngay mặt .

Ngẩng đầu , Tạ Trì cùng hai tên tùy tùng đang giằng co với một cô nương cài hoa đỏ phố.

Tiểu Ngọc bên cạnh đang đeo mặt nạ, ăn mặc như một tiểu tử.

Tiểu Ngọc: “Chủ nhân, kẻ đầu là Tiểu hầu gia Tạ Trì của Lâm An Hầu phủ, cháu trai của đương kim Hoàng hậu nương nương. Tuy bề ngoài tuấn mỹ phi phàm, nhưng suốt ngày lui tới lầu hoa, ức h.i.ế.p nam nhân, bắt nạt nữ nhân, quả là một ăn chơi trác táng, tai tiếng lẫy lừng.”

Nghe đến đây, cẩn thận đ.á.n.h giá Tạ Trì.

Mái tóc đen như thác đổ, mày kiếm, mắt phượng môi mỏng, quả thực là tuyệt sắc!

Chẳng qua chiếc cẩm bào màu xanh lục đặc biệt giống với y phục hôm nay đang mặc.

Lời bình của lúc đó chỉ ba chữ:

Khổng Tước Hoa.

Ta tiến lên giật tay đang đặt vai cô nương , những bên cạnh còn kịp phản ứng, vung tay cho một bạt tai ngay giữa mặt.

Tạ Trì ôm mặt, đôi mày kiếm khẽ nhíu .

Khiến nhớ đến một từ, mỹ nhân giận dỗi.

Tạ Trì: “Ngươi là kẻ nào? lo chuyện bao đồng ở đây!”

Ta ngẩng đầu lên, giơ ngón cái chỉ cợt : “Ông nội ngươi đây! đổi tên, đổi họ, Thẩm Tiêu Sái.”

“Mẹ kiếp, mấy nam nhân to con các ngươi dám giữa phố lớn giằng co với một cô nương, thật mất mặt, khinh…”

“Gâu…”

02

Giữa đám đông, chẳng là ch.ó nhà ai kêu một tiếng, vai khẽ rụt .

nghĩ đến kẻ đối diện, khí thế thể thua, ưỡn thẳng lưng.

Hắn từ xuống một lượt, vì tức điên lên , bật : “Giỏi lắm, Thẩm Tiêu Sái?”

Lúc ngang qua , môi khẽ mở:

“Dựa ngươi mà cũng xứng mặc y phục giống như hầu gia ? Đồ… … xí.”

Nói , cúi nhặt cây trâm vàng lên xoay bỏ .

03

Xì!

Chuyện trùng y phục , kẻ nào xí kẻ đó hổ! Tiểu gia đây hề xí!

À, hình như cũng chẳng hề ...

Ta đầu , cô nương cài hoa đỏ giả bộ ngả lòng .

Cô nương cài hoa đỏ: “Đa tạ công tử, nô gia nguyện lấy báo đáp.”

Ta sợ hãi vội vàng né tránh.

“Phịch” một tiếng, nàng ngã sóng soài đất, đầu ngượng ngùng: “Là nô gia đường đột .”

Nàng sang Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc một cái, nhanh chóng đỡ nàng dậy.

Ta: “Xin cô nương nhé, chúng cần báo đáp. Cô mau về nhà , trễ thế cha cô sẽ lo lắng đấy.”

Nàng cứ ngây ngô chằm chằm .

Ta kéo Tiểu Ngọc co chân bỏ chạy.

Thật là đáng sợ! Kinh thành nơi vẫn còn quá phức tạp!

hùng cứu mỹ nhân cũng là một chuyện , quyết định ăn một bữa thật .

Kinh Yến Lâu.

“Tiểu nhị, mau dọn hết rượu ngon món quý lên cho tiểu gia !”

“Vâng, khách quan!”

Ăn uống no nê, tâm trạng thật mỹ mãn, thật sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-bat-giai-quan/chuong-1.html.]

Tiểu Ngọc tính tiền, lát mặt mày xám xịt về.

Nàng mặt nặng mày nhe: “Chủ nhân, túi tiền của chúng trộm !”

Trên dải lụa buộc ngang eo Tiểu Ngọc một vết son môi màu đỏ.

Là nàng !

04

Ta cúi đầu xuống eo , dải lụa buộc ngọc bội cũng dấu vết đứt một chút.

Vừa cô nương rõ ràng là một kẻ trộm!

Chẳng lẽ đ.á.n.h oan tiểu hầu gia Khổng Tước một bạt tai ?

Tiểu nhị bước đến hỏi: “Hai vị, khi nào thì tính tiền đây?”

Ôi, thôi thì hết cứ tính tiền cái .

Suy nghĩ xong, nhấc chân bắt đầu cởi giày.

Tiểu nhị vội bịt mũi, tay quạt lia lịa.

Tiểu Ngọc kinh hãi: “Chủ nhân, để nô tì về phủ lấy ít tiền là , cũng cần đ.á.n.h ngất bọn họ, dẫn nô tì ăn quỵt thế !”

Ta: “Ngươi hiểu cái quái gì, tiểu gia đây tiền!”

Ta rút tờ ngân phiếu nhàu nát đế giày , đập mạnh xuống bàn.

Cùng lúc đó, cảm thấy một ánh mắt nóng rực từ lầu hai đang hướng về phía .

“Thú vị.”

Ai ?

Ngẩng đầu lên, phòng bao lầu hai một bóng .

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

05

Về phủ, mẫu báo với rằng ngày mai đến học đường để học.

Nhập học với phận học tử bình thường, mẫu dặn mang danh hiệu của phủ Đại tướng quân ngoài mà hành sự ngông cuồng.

Những năm cùng mẫu đều ở trong quân doanh, mỗi ngày chỉ lăn lộn trong bùn đất, c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường.

Bởi , ngoài mấy quyển binh thư, chẳng hề thêm thứ gì khác.

Lần đầu đến học đường, vẫn mặc nam trang màu xanh.

Ta là đầu tiên đến lớp, phu tử liền hết lời khen ngợi.

Kỳ thực hiếu học đến thế, mà là đường một đám ch.ó dại truy đuổi, sợ hãi kéo Tiểu Ngọc chạy thẳng một mạch về phía .

Hồi nhỏ từng lạc khỏi đội ngũ chiến trường, rơi ổ ch.ó hoang.

Từng giành giật một cái bánh bao dính đầy m.á.u với đám ch.ó đói bụng đến sát xương, nên ám ảnh nặng nề với loài ch.ó .

Buổi học đầu tiên còn trôi qua một nửa, hai mí mắt bắt đầu giao chiến.

Ngay lúc sắp chìm giấc mộng thì một tiếng từ phía lưng vang lên.

“Vẫn khỏe chứ, đồ xí. Món quà nhập học tặng ngươi sáng nay, bất ngờ ?”

Ta nhận giọng ai , chính là tên Khổng Tước Hoa đáng ghét - Tạ Trì.

Quà nhập học?

Đám ch.ó dại !

Ta đầu , giận dữ nhỏ: “Thì là ngươi!”

Trong lúc đang , bỗng nhiên giơ tay lên, lớn tiếng : “Phu tử, bạn học Thẩm buồn ngủ, giảng nữa!”

“Không thì cút ngoài!”

Thật tệ.

Ta đuổi ngoài phạt.

Qua khung cửa sổ, chỉ thấy Khổng Tước Hoa đang nham hiểm với .

Hay lắm, quả là một tên Khổng Tước Hoa nhỏ nhen, thù tất báo.

Mặt trời bên ngoài tựa như độc, chiếu  khiến càng thêm buồn ngủ, chẳng từ lúc nào ngủ .

Loading...