06
Khi mở mắt nữa, trong ngoài học đường còn một bóng .
Ta lê tấm mệt mỏi tìm Tiểu Ngọc nhưng cũng thấy bóng dáng nàng .
Chẳng lẽ tự về phủ ?
Nghĩ đến đây, một thu dọn chiếc túi sách do chính tay mẫu may cho, rời khỏi học đường.
Vừa đến khúc quanh, một đám chặn đường , cả nam lẫn nữ.
Người của tên Khổng Tước Hoa đó ?
“Này, thằng nhóc thối ngươi định ?”
“Muốn dễ dàng như , ngươi ngươi đắc tội ai ?”
“Đắc tội với Tiểu hầu gia phủ Lâm An Hầu, ngươi còn mong thể thây rời ?”
“Ta thấy chỉ gây sự chú ý với Tiểu hầu gia, để trèo cao bám víu thôi.”
“……”
Ta khẽ hừ một tiếng.
“Ta xưa nay tranh cãi với kẻ ngu xuẩn.”
Nhớ lời mẫu dạy, dây dưa với bọn chúng, đầu chuẩn đường khác.
Mạnh Hạc: “Thằng nhóc thối, cho ngươi hả!”
Ta vẫn giả vờ như thấy.
“A…”
Là tiếng của Tiểu Ngọc.
Ta , thấy Tiểu Ngọc bọn chúng túm cổ áo, lôi đám đông.
Ta nổi giận .
Ta: “Buông nàng !”
Ta đám , nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Mạnh Hạc: “Buông nàng ? Được thôi, ngươi quỳ xuống dập ba cái đầu thật kêu mặt bọn , sẽ thả nàng .”
“Vẫn là Mạnh cao kiến!”
Mọi nhao nhao phụ họa theo.
Kẻ lên tiếng nhận mặt , chính là Mạnh Hạc bên cạnh Tạ Trì hôm nọ phố.
Quả nhiên là Tạ Trì phái những chuyện bẩn thỉu !
Ta từng bước về phía bọn chúng, : “Lời là thật?”
Mạnh Hạc : “Đương nhiên, trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
Lúc đến gần, giả vờ khom lưng : “Vậy thì .”
Tiểu Ngọc lo lắng vội vàng cất tiếng ngăn cản: “Chủ nhân, đừng…”
Trong lúc nàng cất tiếng, tiện tay nhặt một viên đá nhỏ b.ắ.n , trúng tay Mạnh Hạc đang túm Tiểu Ngọc.
Hắn đau đớn buông tay, tung một cú quét chân, liền một cuộc tiếp xúc mật với mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-bat-giai-quan/chuong-2.html.]
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ra tay bất ngờ, đ.á.n.h thẳng chỗ phòng .
Tư thế ngã sấp mặt nhanh chóng tạo thành.
Tiểu Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh , giơ ngón cái khen ngợi.
Ta thẳng , phủi bụi tay.
“Họ Mạnh , lời xin cắm đầu xuống đất của ngươi, xin nhận. chỉ quỳ trời quỳ đất quỳ cha , bảo dập đầu với ngươi, e rằng ngươi, dám nhận.”
Mọi kinh ngạc, liên tục lùi về phía .
Ta đám : “Ta, Thẩm Thanh Điểu, tính tình , sức lực càng nhỏ, kẻ nào ức h.i.ế.p , nhất nên tự cân nhắc xem nặng nhẹ bao nhiêu cân.”
Không một ai dám lên tiếng.
Ta nhướng mày, nghênh ngang bước về phía : “Tiểu Ngọc, về phủ.”
Đám tự giác dạt , nhường một lối thẳng tắp.
07
Ngày thứ hai.
Ta dậy sớm, mắt thâm quầng.
Khắp đầy vẻ u oán.
Toàn giáp trụ cẩn mật đến trường tư thục, sợ ch.ó điên truy đuổi.
An nhiên vô sự đến tư thục, từ lúc cửa đến chỗ , chẳng một ai dám chọc ghẹo .
Ta nhiệt tình chào hỏi, chỉ một đáp lời .
“Chào buổi sáng chư vị!”
“Ngươi… chào ngươi.”
Là một thư sinh trắng trẻo ở góc phòng học, hôm qua trong đám .
Ta tiến đến hỏi tên , ngượng ngùng xuống ba chữ “Kỷ Minh Đường”.
Kỷ Minh Đường: “Thẩm , thể kết giao bằng hữu với ? Hôm qua , thật khiến dâng lòng kính phục!”
Nhìn mặt càng lúc càng đỏ, liền : “Tốt! Từ hôm nay, ngươi chính là bạn bè!”
Thì khi đến, vì điểm võ học của luôn bằng , thường khác chê.
Cũng , Đại Ngụy sùng võ, kẻ mạnh tôn sung, bất luận ở triều đường, chiến trường thi đấu học đường đều là như .
Trong lúc , sắp đến giờ lên lớp, một bóng thoáng cái xuất hiện ở cửa.
Lúc ngang qua , còn nheo mắt : “Quầng mắt to thế , vốn , giờ càng hơn.”
Ta: “Liên quan gì đến ngươi.”
Tạ Trì: “Ngươi gì?”
Ta ngẩng đầu lên, thẳng mắt Tạ Trì, từng chữ từng chữ : “Liên… quan… gì….đến…ngươi.”
“Đồ đê tiện, ức h.i.ế.p ức h.i.ế.p bên cạnh , chuyện chúng xong !”
Tạ Trì chau mày: “Ta ức h.i.ế.p ai…”
lúc , phu tử bước : “Các học trò, mang bài tập về nhà chữ hôm qua đây.”
Hỏng bét !