Xuân Phong Bất Giải Quân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-10-28 14:16:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-10-28 14:16:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Sau cánh cửa đá, một bóng từ từ bước , gương mặt u ám, khí chất lạnh lẽo, chấn động Kỷ Minh Đường.
Khoảnh khắc về phía , trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Đồng tử Kỷ Minh Đường giãn , khựng :
“Tạ, Tạ tiểu hầu gia, cho dù ngươi là Hoàng quốc thích cũng thể tùy tiện cường chiếm đồ của khác!”
Tạ Trì nhướng mày, khẩy khinh thường.
Xách cổ gáy lên, cẩn thận quan sát: “Đồ của khác?”
“Ngươi gọi nó một tiếng, nó đáp lời ngươi ?”
Gương mặt trắng bệch của Kỷ Minh Đường đỏ bừng lên.
“Ngươi!”
“Ừm, là của .”
Cái gì của ngươi của ?
Ta: “Kỷ Minh Đường, võ công là dạy ngươi cách tự bảo vệ , để ngươi ngược đãi kẻ yếu!
“Dáng vẻ ngươi hôm nay tàn hại loài chim, khác gì với những kẻ ức h.i.ế.p ngươi ngày !”
Kỷ Minh Đường ngây .
Đôi mắt gần như đỏ tươi, từ từ khôi phục vẻ tỉnh táo thường ngày.
“Ngươi, ngươi là!”
Ta lông xù bay đến đậu vai Tạ Trì, lắc đầu .
“Không sai, chính là…”
Kỷ Minh Đường hét lớn: “Ngươi là chim Thần!”
Ta lảo đảo một cái.
Thật là thần thông quảng đại!
Ta lông xù trượt xuống.
Rơi một lòng bàn tay mềm mại.
“Thẩm Thanh Điểu, xem , ngươi nên giảm béo .”
Tạ Trì trêu chọc .
“Ngươi gọi nó là gì!”
Kỷ Minh Đường đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc về phía Tạ Trì, rụt rè chuyển ánh mắt về phía .
“A… ôi da…”
“Hự… đau quá… nhẹ một chút thôi!”
“Nhịn một chút, tiểu súc sinh… sắp xong .”
Người mắt, tay cầm băng gạc đang cẩn thận băng bó móng chim cho .
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Nhìn đôi móng chim nhỏ như hai cái bánh bao, châm chọc:
“Ngươi băng bó thật .”
Tạ Trì nheo mắt , véo nhẹ mỏ chim của .
“Dáng vẻ bây giờ của ngươi dễ hơn so với lúc nhe nanh múa vuốt ở học đường.”
Ta đầu, thoát khỏi bàn tay .
“Làm ngươi ?”
Tạ Trì chớp mắt hiệu cho gần, rón rén bước từng bước nhỏ bàn sách của , lắng tai .
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“Ngươi!”
Ta hiểu , con khổng tước gian manh xảo quyệt chơi một vố.
“Nhìn xem, cái là gì?”
Tạ Trì đột nhiên lấy một hộp gấm từ phía .
Ta kỹ, bên trong chính là chiếc ngọc quan thất lạc bấy lâu của !
Nơi vỡ khảm đá quý, trông rực rỡ lấp lánh.
Mắt đảo một vòng, mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-bat-giai-quan/chuong-8.html.]
“Là ngươi trộm ngọc quan của !”
Hắn nhắm mắt , vẻ mặt cạn lời véo mỏ chim của .
“Ta tìm khắp nơi khả năng, cuối cùng cũng tìm thợ thủ công thể sửa chữa nó.”
Giọng Tạ Trì nhàn nhạt, cứ như thể chỉ là tùy tiện nhặt .
“Xin , cố ý hỏng ngọc quan của ngươi. Mẫu ngươi bảo tìm ngươi , đưa ngươi đến núi Thanh Thành tìm cách.”
Ta dùng mỏ chim khẽ chạm ngọc quan, núi Thanh Thành?
“Cảm ơn ngươi, Tạ Trì.”
“Không cần cảm ơn, đồ… … xí. Hay là đừng biến trở nữa, cứ ở Hầu phủ của , bảo đảm ngươi ăn ngon mặc sướng.”
Ta: “……”
Ngày thứ hai, Tạ Trì đưa đến núi Thanh Thành.
Gõ cửa sơn môn, chỉ thấy một tiểu hòa thượng thò đầu từ bên trong.
“Các vị năm hãy đến, sư phụ vân du !”
Ta vai Tạ Trì thở dài một tiếng.
Không ở đây, đây?
Tạ Trì nghiêng đầu, an ủi nhẹ nhàng cọ cọ đầu .
“Không , chúng chỉ đến bái Phật ăn chay, tìm sư phụ của ngươi.”
Thuận lợi trong viện, đông tây, thứ đều quen thuộc đến lạ.
Cho đến đại đường, chính giữa dựng một tượng cáo mà từng thấy hồi nhỏ.
Vô cùng quỷ dị.
Ở núi một tháng, cùng Tạ Trì mỗi ngày ăn chay niệm kinh, thật nhàm chán.
Cho đến khi, chúng cứu một con cáo nhỏ trắng tinh vô cùng.
Ta sợ hãi vô cùng, mỗi ngày đều ngủ chung một chăn với Tạ Trì, rời nửa bước.
Cuối cùng, một ngày nọ con cáo bỏ chạy mất.
Gió đêm núi Thanh Thành thổi khiến rùng .
“Cốc cốc cốc…”
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Ta từ vai Tạ Trì bay xuống, áp sát cánh cửa hòm.
Tạ Trì nhẹ: “Đến .”
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ quyến rũ:
“Tiểu hầu gia, các ngươi đến núi Thanh Thành vì chuyện gì. Phương pháp hoán , thể cho các ngươi cách phá giải, nhưng một trong hai các ngươi trao đổi với một món đồ quý giá nhất , thù lao.”
Món đồ quý giá nhất?
Món đồ quý giá nhất của là gì?
Ngoài chùa, tuyết rơi.
Ta về phía núi xa, núi xa cũng về phía .
Trong đầu một loạt ký ức đêm qua ùa về...
“Thứ , là thiên phú võ học truyền đời của Thẩm gia ngươi!”
Ta dám tin về phía ngoài cửa.
Thẩm gia khởi nghiệp từ quân công, nếu thiên phú võ học, thể vững trong quân doanh?
Ta vội vàng từ chối, giọng Tạ Trì vang lên bên cạnh :
“Không là một trong hai ? Thiên phú võ học của bản hầu, hề Thẩm gia nàng . Huống hồ Thẩm gia nàng thiên phú gì? Chẳng qua chỉ là thủ đoạn mê hoặc quân vương mà vị trí tướng quân!”
Ta giận dữ trừng mắt .
“Tạ Trì! Nhục mạ , mắng đều , nhưng quân công của mẫu là m.á.u tươi chiến trường mà ! Ngươi dựa cái gì mà dám như !”
Ngoài cửa im lặng, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tuyết trắng bao phủ, núi nối tiếp núi.
Ta một cây tùng xanh.
Không !
“Cho dù Thẩm Thanh Điểu nửa đời chỉ là một con vẹt, cũng thể sống xinh !”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.