"Nam Cẩm Bình, hồn này về!"
"Nam Cẩm Bình, hồn này về!"
Trong lúc mơ mơ màng màng, có giọt nước lạnh lẽo rơi mặt , mũi, vai, một giọng nữ lo lắng ngừng gọi tên , khiến mí mắt cứng ngắc của cuối cùng cũng động đậy.
"Giang...........nương tử?"
Đối phương thấy tỉnh lại, nét mặt vui mừng: "Là !"
"Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, chúng đều cho rằng ngươi mắc chứng rời hồn đó!"
Ta thử ngồi dậy, nhưng vẫn là đầu nặng nhẹ.
Nàng thấy hai mắt bối rối, nhẹ giọng giải thích: "Chắc là ngươi trốn ở trong lòng bếp, nên mới tránh thoát được sự đuổi bắt của Dữu Mục, chỉ là khi hắn đánh vào Trừ Châu liền phóng hỏa khắp nơi, ngươi hít phải ít khói, nên mới hôn mê lâu như vậy."
Thấy nàng lo lắng, nói một lời, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Giang nương tử thấy vẻ mặt mơ hồ, vội vàng sai hai tiểu nhị dìu ngoài, khỏi cửa tiệm, chỉ thấy đường lớn rộng ̃i trước đã bị lửa cháy đen thui, tiếng gào khóc khắp nơi, cảnh tượng đổ nát, trong đống phế tích biết có bao nhiêu xác cháy.
Giang nương tử thấy hai mắt trừng to, vội vàng duỗi tay che mắt lại, gượng cười nói: "Đúng rồi, tướng quân nhà vừa trở về, nếu nữ lang muốn hỏi về Vương tam lang, thì cứ trực tiếp hỏi hắn !"
Một câu "Vương tam lang", cuối cùng cũng làm tâm chí hoảng sợ của ổn ̣nh.
Từ khi Tiểu Mai chết, Vương Dư đã thành người duy nhất vướng bận thế gian này, bất luận như nào, hy vọng hắn sẽ sống.
"Hắn ở ?"
Theo chỉ dẫn của Giang nương tử, nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội kỵ binh đang đứng đường lớn rộng ̃i, hàng ngũ chỉnh tề, lặng ngắt như tờ, sơ qua chừng mấy trăm người.
Kỵ sĩ mang tua hồng đứng đầu, mặt che giáp, một tay dắt ngựa, một tay còn xách một vật tròn xoe biết là cái gì.
Thấy Giang nương tử tới gần, người bước lên mấy bước, luôn miệng tấm tức:
"Chẳng qua chỉ là một Thái Thú hèn mọn, cũng dám cầm binh xưng vương! Sớm biết Trừ Châu hung hiểm như thế, nên để nương tử lưu lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-25.html.]
Giang nương tử tất nhiên là trấn an một hồi.
Ta vậy vội vàng tiến lên, giọng nói run rẩy: "Tướng quân nói là Thái Thú Ba Quận ? Hắn thế nào rồi?"
Người ngờ đột nhiên chen vào, ánh mắt đảo qua, sắc nhọn khiến người khác dám nhìn thẳng.
"Dữu Mục đã đền tội."
Nói xong, liền ném thẳng vật trong tay xuống dưới chân , chỉ thấy tóc dài ̉n , tanh hôi khiếp người, là một cái đầu hai mắt trợn to!
Giang nương tử vội vàng che mắt , lại ngờ gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu , bỗng nhiên bật cười tiếng.
Cười to đến thể ngừng được, phiêu đãng ̣i thi thể khắp nơi đường lớn, thê lương mà ̀n bạo!
Tướng quân thấy vậy ngạc nhiên nói: "Nữ tử này là người phương nào?"
Giang nương tử nói nhỏ bên tai, hắn liên tục gật đầu, đó liền vẫy tay gọi qua đó: "Thì là ái thiếp của Vương tam lang, là Lăng Tương tướng quân Mộ Dung Thùy."
"Trong chiến loạn sĩ tộc phân biệt cao thấp, quân đang cần ngươi trợ giúp."
Ta lau khô nước mắt, lúc này mới bình tĩnh lại: "Tướng quân giết Dữu Mục, chính là ân nhân của Cẩm Bình, nếu có chuyện muốn nhờ, cứ nói đừng ngại!"
Hắn thấy dáng vẻ giống giả bộ, thở dài ́n thưởng, liên tục khen ngợi ba tiếng: "Tốt! Tốt! Tốt!"
"Vương lang quân vì chủ trì cuộc chiến, mấy ngày trước sớm đã tới Bắc thượng, ngờ Nghiệp Bắc rơi vào tay người Hồ, người Hồ chiêu hàng mà được, biết sẽ xuất thủ đoạn như nào!"
Thấy vẻ mặt hắn dần trở nên ́i nhợt, giọng nói cũng thấp dần: "Chỉ là ngài ấy là sĩ tộc đứng đầu phương Nam, tính tình lại cương liệt, lần này dụng tâm hi sinh vì đất nước, đối với Vương gia mà nói gì đả kích hơn."
"Ta đã tập hợp hơn ngàn đệ tử, đốt lên khói báo động ở trước Nghiệp Bắc, chỉ là cần một người lẻn vào bên trong thành, làm nội ứng............."
Ta thấp giọng hỏi: "Này , nhất ̣nh có thể về?"
Đối phương trái lại cũng thẳng thắn: "Mười phần chết phần sống."
Ta gật gật đầu: "Được, ."
"Chỉ là trước khi xuất phát, chỉ xin tướng quân giúp hoàn thành một tâm nguyện."