“Khi đó , những suy nghĩ của muốntâm sự với nàng. Nếu nhân cơ hội , dù tới nơi nào nữa, trong lòng sẽ cảm thấy bất an. Vì thế mới trở đây.”
“Man Man, vẫn thấy chịu nhiều oan ức, chỉ một mặt nàng, bởi vì nàng, nhân nhượng bất đắc dĩ , nhưng từ xưa đến nay từng suy nghĩ, nàng chịu áp lực và oan ức vì những suy nghĩ đó đến mức nào. Lúc đó nàng còn nhỏ, nàng cũng thể chuộc với Ngụy gia cho tổ phụ mất của nàng. Mặc dù ban đầu là như , đến tận bây giờ, hai bên chẳng nợ gì , ngược là , nợ nàng quá nhiều…”
Hắn càng lau, nước mắt của Tiểu Kiều càng rơi dữ dội, nước mắt ướt vạt áo của nàng, thẫm đẫm cả mu bàn tay .
“Được phu quân của nàng chính là điều may mắn nhất đời của Ngụy Thiệu . Thế mà tới nay, chỉ luôn miệng yêu nàng,trao lòng cho nàng, nàng tâm ý đối với , bản lấy lý do thù nhà mà bao giờ chịu nhịn, cũng từng suy nghĩ cho nàng lấy một , về tự đại và ích kỷ, cõi đời còn ai thể sánh cùng …”
TBC
Tiểu Kiều ngừng lắc đầu, nước mắt cứ tuôn rơi.
Ngụy Thiệu thấy nàng ngừng, cố gắng lắc lắc đầu như thế, viền mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
“Đồ xa như tachỉ đòi nàng yêu thương, mà yêu thương nàng . Ta từng đồng ý với nàng rằng, nếu như đắc tội với nàng, nàng cứ đánh cho đến khi hả giận, cũng sẽ như thế nhé, nếu tổn thương trái tim nàng, nàng cứ đánh chứ đừng yêu thương nữa, cũng rời khỏi như …”
Tiểu Kiều nắm tay thành nắm đấm, nện lung tung vai và n.g.ự.c , nghẹn ngào đáp : “Chàng là đồ vô liêm sỉ… Thiếpđang , ai bảochàng chạy tới chi…”
Lời còn dứt, Tiểu Kiều nhào lòng , ôm chặt lấy hông, chôn khuôn mặt vương đầy nước mắt n.g.ự.c , chịu ngẩng đầu lên.
Cơ thể mềm mại trong lòng hề ngừng run rẩy, nước mắt tuôn rơi, chốc lát ướt luôn vạt áo.
Hắn ôm nàng lên giường, bản ôm nàng thật chặt.
Một lúc lâu , rốt cục cơ thể trong lòng mới còn run nữa, nhưng mà gương mặt vẫn chôn mãi, chịu lấy một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuat-gia-giai-nguy/chuong-191.html.]
Ngụy Thiệu giật giật cơ thể.
Một cánh tay bé nhỏ lập tức siết chặt lấy vạt áo của .
“Thiếp ở … Không cho …”
Tiểu Kiều mở lời bằng giọng mũi đặc sệt, thút thít nên lời.
Ngụy Thiệu nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt nàng.
Hai mắt vì thành màu hồng đỏ, sưng lên, mũi cũng hồng hồng, má dính một lọn tóc ướt nhẹp vì nước mắt, là chật vật.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền như thế, hàng mi run rẩy vương nước mắt phía .
Hắn cúi mặt xuống, trìu mến khẽ hôn lên mắt nàng, lên cả hàngmi và nước mắt bên má.
Rốt cuộc Tiểu Kiều cũng dần mở mắt .
Bốn mắt , ánh quấn quýt.
“Ta . Trên đường tới đây nghĩ cả , dù nàng đuổi cũng nữa.”
Ngụy Thiệu thì thầm nhỏ, hai cứ đối diện , ngậm chặt lấy đôi môi đó.