Xung Hỷ Con Dâu Nuôi - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-10-20 10:12:57
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tướng quân. . . . . ." Bùi Thanh nói: "Thật mọi người cũng quá đáng, đều biết tửu lượng Trì đại phu cao. . . . ."

Lời này của Bùi Thanh cũng phải là giả, Trì Kính Dao uống , hơn nửa trách nhiệm nằm ở cậu.

Hôm nay Bùi Thanh canh ở hành lang một lúc, Bùi Dã đã phái hắn xem Trì Kính Dao, sợ có người thừa cơ khi dễ tân lang. Theo Bùi Thanh chứng kiến, thật sự có ai ép Trì Kính Dao uống, là chính Trì Kính Dao phấn khích, trái một chén phải một chén nên mới say như vậy.

"Đệ ấy bao giờ thích uống rượu, hôm nay lại uống tới mức nhận ai." Bùi Dã nói.

"Vâng. . . . ." Bùi Thanh vội đáp: "Cũng do thành vui sướng quá thôi!"

Bùi Dã nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Ngươi còn ấp úng với , có phải chuyện đêm nay cũng có phần của ngươi ?"

"Không , hề uống một chén nào." Bùi Dã vội nói: "Ta sẽ liệt kê ngay!"

Bùi Thanh dứt lời liền hành lễ với hắn, rồi xoay người rời .

Bùi Dã đứng ở hành lang một lúc, cho tới khi cơn tức trong dần tiêu tan, lúc này mới vào phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm , đầu Trì Kính Dao choáng váng nên dậy khá sớm.

Sau khi cậu tỉnh dậy, liền phát hiện người mình trống trơn, chẳng mặc gì cả.

Trì Kính Dao: . . . . . .

Xong rồi, đêm tân hôn hôm qua cậu và Bùi Dã đã xảy chuyện gì, cậu hoàn toàn nhớ nổi.

Cậu lặng lẽ duỗi tay sờ bên cạnh, phát hiện cậu và Bùi Dã. . . . . . .

"Sáng sớm ̣nh làm gì?" Bùi Dã ngái ngủ nói.

Trì Kính Dao ngẩn , vội rụt tay về, mặt đỏ một chút.

"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao kéo chăn chui vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua. . . . . tối hôm qua uống say, nhớ rõ gì hết. Chúng , chúng có làm chuyện ?"

Ánh mắt Bùi Dã nhìn hai tai đỏ hồng của thiếu niên, vốn ̣nh ăn ngay nói thật với cậu, nhưng nhìn dáng vẻ này lại cảm thấy rất đáng yêu, liền nhịn được muốn trêu cậu một chút: "Đệ đoán xem?"

"Ta. . . . . ." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hai người nằm cùng một chiếc chăn thế này, thật sự giống như có gì xảy , liền hỏi dò: "Ta nhớ rõ lắm, có phải đã làm gì đó ?"

Bùi Dã nhíu mày, cố nhịn cười nói: "Ừm, đệ rất biết dỗ người, còn biết nhẹ nhàng."

Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ câu cậu nói với hắn lúc say khướt tối qua, lúc này liền lấy để trêu thiếu niên.

"Ta ?" Trì Kính Dao vậy hoảng sợ, khó tin nhìn về phía Bùi Dã: "Ta làm vậy với hả?"

Bùi Dã cố nhịn cười, trưng vẻ mặt tủi nói: "Đệ chịu chấp nhận hả?"

"Không có, có!" Trì Kính Dao mờ mịt nói: "Ta chỉ ngờ lại làm chuyện . . . . . . cho . . . . . . uống say như vậy, đáng lẽ phải thể làm được chứ!" Cậu dứt lời lại sợ Bùi Dã vui, vội nói: "Không phải chấp nhận. . . . . hình như đã nhớ gì đó rồi. . . . . ."

Bùi Dã nhìn bộ dạng vừa mờ mịt vừa xấu hổ này của cậu, cảm xúc tiêu cực tối qua đọng lại trong lòng nhất thời tiêu tan gần hết. Hắn dịu giọng nói với Trì Kính Dao: "Vậy đệ sẽ chịu trách nhiệm với chứ?"

"Đương nhiên!" Trì Kính Dao lén nhìn qua Bùi Dã, vẫn thấy khó tin, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, phải đang lừa đấy chứ?"

"Không phải đệ nói đã nhớ gì đó rồi ?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ mình được người đỡ về, đó cậu rất hưng phấn đẩy ngã Bùi Dã. Song trong trí nhớ hữu hạn của cậu, lúc đó Bùi Dã phản kháng chút nào, bộ dạng rất ngoan ngoãn.

Kết hợp với tình hình sáng nay, người cậu quả thật có chỗ nào bất ổn, cho nên có thể hoàn toàn loại trừ khả năng Bùi Dã làm gì đó với cậu.

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Xong rồi, cậu thật sự khi dễ nhị ca cậu rồi!

"Nhị ca." Trì Kính Dao ghé tới chậm ̃i ôm lấy Bùi Dã nói: "Không phải cố ý ."

Bùi Dã bị cậu ôm lại thấy nóng người, đẩy người một chút, nói: "Mau đứng dậy , hôm nay còn phải khởi hành đấy."

Trì Kính Dao vội đáp lời, lúng lúng túng mặc y phục vào.

Cả một buổi sáng, cậu đều đắm chìm trong cảm giác khó tin và xấu hổ khó hiểu, cậu vẫn tin mình có thể lợi hại tới vậy!

đồng thời, cậu lại nhịn được mà thất vọng, vì khó khăn lắm mới chờ tới đêm động phòng hoa chúc, chuyện cần làm đều đã làm, đã vậy cậu còn là phía chủ động, tiếc là cậu chỉ nhớ rõ khúc mở đầu, cả quá trình đó đều quên sạch sẽ.

Sau khi rời giường, Trì Kính Dao nhịn được lén quan sát Bùi Dã vài lần, phát hiện hành động của đối phương vẫn như thường, hề thấy thoải mái bị thương gì. Trì Kính Dao vừa thấy may là mình say tới mức làm người bị thương, lại vừa thấy xấu hổ một chút xíu, thầm nghĩ có phải do mình quá nhỏ ? Bùi dã vốn chỉ muốn trêu cậu một chút rồi thôi, nhưng thấy Trì Kính Dao vẫn ân cần hỏi han hắn như vậy, một lát hỏi hắn có đau , lát lại hỏi hắn có khó chịu . Hơn nữa mỗi lần thiếu niên hỏi hắn, rõ ̀ng là xấu hổ gần chết, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, như vậy càng khiến người thích trêu chọc.

Có mấy lần Bùi Dã ̣nh giải thích rõ ̀ng với cậu, nhưng cuối cùng lại thôi.

Dù hôm nay phải bắt đầu khởi hành, hành trình mấy ngày tới hắn cũng thể khi dễ người , cảm giác nhìn mà ăn được thật sự rất tra tấn người . Cho nên Bùi Dã quyết ̣nh, là cứ trêu cậu mấy lần nữa, đợi khi có thời cơ thích hợp lại nói thật với cậu .

Sáng sớm khi đã chuẩn bị xong, Trì Kính Dao vẫn còn thấy xấu hổ.

Cậu sợ khi Dương Diệu nhìn thấy lại trêu chọc cậu mấy câu.

biết vì , hình như Dương Diệu vui lắm, như đang có tâm sự gì đó.

Trì Kính Dao hỏi hắn vài câu, hắn cũng nói, chỉ ấp úng nói dối mấy câu, nói tối hôm qua mình uống say nên ngủ ngon giấc.

"Danh sách và quà mừng hôm qua, mấy ngày tới để Ngô thúc dẫn ngươi sang sắp xếp lại chút, đưa về thôn trang cho ngươi nhé?" Dương Diệu hỏi.

"Cũng được." Trì Kính Dao nói: "Ngươi tự quyết ̣nh ."

Dương Diệu vậy gật gật đầu, lại dặn dò chút chuyện đường , rồi nói gì thêm nữa.

"Ta còn tưởng các ngươi có thể cùng đường đến Kì Châu với bọn ." Trì Kính Dao nói.

"Cha nói, ngoại trừ các ngươi vào kinh báo cáo , những người khác đều phải cùng với đại doanh, cũng ngoại lệ." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao gật đầu nói: "Vậy Đại Lão phải nhờ ngươi và Bao Tử chăm sóc rồi."

"Ngươi yên tâm , để nó đói bụng ." Dương Diệu nói.

Nếu là trước , phải cách xa Đại Lão lâu như vậy cậu sẽ thấy lo lắng. mấy ngày nay ở biên thành, Đại Lão đã sớm với Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử, thường xuyên chơi cùng với họ. Nhất là Dương Diệu, chăm sóc Đại Lão còn cẩn thận hơn cả Trì Kính Dao.

"Đợi một chút. . . . ." Trì Kính Dao cầm lấy cổ tay Dương Diệu, kéo sát vào nhìn thử, phát hiện mặt Dương Diệu có một vài vết bầm.

Nếu để ý kỹ thì quả thật nhận , nhưng ở gần thì vẫn thấy rất rõ ̀ng.

"Có chuyện gì vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không có gì, bị ngã thôi." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao cứ cảm giác hôm nay hắn bất thường, nhưng thấy hắn chịu nói nên cũng hỏi lại nữa.

Trước khi , Trì Kính Dao tìm cơ hội hỏi Nguyễn Bao Tử, Nguyễn Bao Tử cũng nói biết.

"Có lẽ uống say nên ngã đấy." Nguyễn Bao Tử nói: "Không , hắn khỏe lắm, ngã cũng vấn đề gì."

Trì Kính Dao nghĩ cũng thấy đúng, liền dặn dò Nguyễn Bao Tử để ý Dương Diệu một chút, lúc này mới xuất phát cùng bọn Bùi Dã.

Lần này Bùi Dã mang theo bao nhiêu tùy tùng, chỉ dẫn theo một mình Bùi Thanh.

Lần này người doanh trại Kì Châu phải kinh thành báo cáo chỉ có Bùi Dã và Trì Kính Dao, còn có mấy người khác nữa, cùng với Dương Thành.

Trì Kính Dao còn tưởng mọi người sẽ cùng xuất phát, nhưng biết vì , Dương Thành lại mang theo những người khác xuất phát trước, chỉ để lại bọn cậu và Chương sư .

"Sao Dương tướng quấn lại cùng với chúng ?" Trì Kính Dao khó hiểu nói.

"Vì chúng phải ngồi xe ngựa, rất chậm." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao cảm thấy lý do này cũng hợp lý, nên nghi ngờ nhiều.

Dù những người khác đều là quân nhân, chỉ có cậu và Chương sư từng tập võ.

Đường tới kinh thành xa xôi, phải bọn cậu thể cưỡi ngựa, nhưng chắc sẽ phải chịu rất nhiều rắc rối.

"Nhị ca, lần này Dương tướng quân dẫn Dương Diệu cùng, bệ hạ sẽ khó chịu chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

GIờ hôn sự của cậu đã cần phải lo, nhưng cậu vẫn có tâm lý sợ hãi đối với hoàng đế, sợ đối phương mượn chuyện này gây phiền phức cho Dương Thành.

"Chúng và Dương tướng quân giống , đệ cần phải lo." Bùi Dã an ủi: "Đệ nghĩ xem lúc trước bệ hạ sai người truyền chỉ, vì ghi rõ yêu cầu Dương Diệu vào kinh, mà lại sai người truyền chỉ nói miệng chuyện phò mã cho Dương tướng quân?"

Trì Kính Dao hắn nhắc tới mới dần hiểu chuyện gì.

Trong mắt hoàng đế, Dương Thành vẫn có chút mặt mũi, cho nên dù hoàng đế có ý tưởng gì, cũng sẽ chọn cách uyển chuyển để hỏi thử ý kiến của Dương Thành xem .

Vì như vậy, nếu Dương Thành vừa ý thì cũng dễ để từ chối.

Vừa làm ảnh hưởng tới tình quân thần, người ngoài cũng biết được.

Trì Kính Dao nhịn được nghĩ thầm, mấy cái chuyện vòng vo phức ̣p trong triều ̀nh đúng thật là ít.

Mọi người ngồi xe ngựa ngoại thành biên thành, liền thấy một đội người ngựa đợi ở cách đó xa.

Trì Kính Dao ghé vào cửa xe nhìn , khó hiểu hỏi: "Đội Dương tướng quân phải đã từ lâu rồi à? Sao vẫn còn một đội nữa vậy?"

Bùi Dã nhíu mày, nói: "Đó là người của doanh trại Trung Đô."

"Doanh trại Trung Đô?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Không phải họ đang đợi chúng chứ?"

"Đúng là đợi chúng ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nhìn qua đội ngũ , phát hiện trong đó có một chiếc xe ngựa cực kỳ lớn.

"Không phải là. . . . . Tứ hoàng tử Trần Quốc đấy chứ?" Trì Kính Dao nhíu mày hỏi.

Bùi Dã duỗi tay nắm lấy tay Trì Kính Dao, giải thích với cậu: "Lần này về kinh. . . . . có lẽ chúng phải đồng hành cùng với bọn họ."

"Vì ?" Trì Kính Dao khó hiểu nói: "Ta nợ Du tướng quân một ân tình, ngài ấy hộ tống chất tử Trần Quốc vào kinh, coi như là trả lại ân tình này cho ngài ấy."

"Huynh nợ ân tình người từ bao giờ vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Viện tử chúng thành , là do ngài ấy hỗ trợ sắp xếp." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao ngẩn , hỏi: "Không phải nói là Dương tướng quân tìm người mượn ?"

"Ta cũng nghĩ vậy, sáng sớm hôm nay sư phụ mới nói cho việc này." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao: . . . . . . .

Bảo sáng sớm Dương Thành đã chạy mất người, hóa còn có chuyện như vậy?

Bọn họ trăm phương ngàn kế để trốn tránh vị Tứ Hoàng tử này, cuối cùng vẫn thể tránh thoát.

" đây là nhiệm vụ của Du tướng quân, ngài ấy làm vậy tính là kháng chỉ ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Người hộ tống vẫn là ngài ấy, chỉ là ngài ấy muốn cùng, để thôi." Bùi Dã nói: "Bệ hạ sẽ truy cứu ."

Trì Kính Dao vậy thở dài, đành phải cam chịu số phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xung-hy-con-dau-nuoi/chuong-107.html.]

Sau khi xe ngựa của bọn cậu tới gần đội ngũ, liền có người tới hành lễ với Bùi Dã.

Có thể thấy bọn họ rất kính trọng Bùi Dã, chứ vì Bùi Dã phải người doanh trại Trung Đô mà xa cách lạnh nhạt.

Bùi Dã nói với họ mấy câu, lại tới bảo Trì Kính Dao và Chương sư sang xe ngựa của doanh trại Trung Đô, Bùi Dã tự đổi ngựa, nhìn có vẻ ̣nh ngồi xe cùng.

"Nhị ca?" Trì Kính Dao lo lắng hỏi: "Huynh có thể. . . . . . cưỡi ngựa ?"

Bùi Dã ngẩn , chợt hiểu được Trì Kính Dao đang lo lắng chuyện gì, bất giác vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Thế nhưng trước mắt cũng có cách nào để giải thích cho Trì Kính Dao, chỉ có thể cười nói: "Không , đệ cần lo cho ."

Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã nhanh chóng xoay người lên ngựa, lúc này thật sự thấy tự ti. . . . . .

Cậu còn tưởng tối qua Bùi Dã bị cậu khi dễ, hôm nay lại thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa như thường!

"Trì đại phu!" Chất tử Trần Quốc nói Trì Kính Dao tới đây, mở cửa sổ xe muốn Trì Kính Dao cùng với hắn.

Trong lòng Trì Kính Dao muốn lắm, nhưng sợ đối phương dây dưa sẽ làm chậm hành trình, đành phải nên xe ngựa của đối phương.

"Du tướng quân nói với ngươi sắp tới, mừng từ sáng giờ." Chất tử Trần Quốc thấy Trì Kính Dao có chút vui sướng.

Trì Kính Dao bật cười nói: "Gặp thì có gì mà mừng?"

"Ngươi đẹp, nếu chúng cùng xe, dọc đường sẽ cảm thấy buồn chán nữa." Chất tử Trần Quốc nói.

Nếu lời này do người khác nói thì sẽ có vẻ mạo phạm đứng đắn.

từ miệng thiếu niên này nói lại khiến người phản cảm.

"Ta Du tướng quân nói hôm qua ngươi thành hả?" Chất tử Trần Quốc hỏi.

"Ừm." Trì Kính Dao vậy đáp.

"Thật hâm mộ cô nương thành với ngươi, nhất ̣nh là nàng rất vui sướng." Chất tử Trần Quốc nói: " ngươi tốt như vậy, người ngươi thích chắc cũng kém."

Trì Kính Dao vậy trong lòng rất vui sướng, gật đầu nói: "Đúng, người đó rất tốt."

"Vậy yên tâm rồi, chúc các ngươi đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử." Hắn lại nói.

Trì Kính Dao thầm nghĩ, răng long đầu bạc là chắc chắn rồi, sớm sinh quý tử thì thể.

Có lẽ chất tử Trần Quốc thật sự chấp nhận hoàn cảnh rồi, xe ngựa có ít đồ ăn. Hắn thấy Trì Kính Dao cũng keo kiệt, lấy từng thứ chia cho Trì Kính Dao.

"Ta đã cố ý cho người đặt mấy lớp đệm mềm trong xe ngựa này, cho dù chúng thẳng một đường vào kinh cũng mệt." Chất tử Trần Quốc nói.

Trì Kính Dao cười nói: "Có vẻ điện hạ khá chờ mong được vào kinh thành nhỉ?"

Cậu còn tưởng đối phương sẽ muốn tới kinh thành, dù càng tới gần kinh thành cũng đồng nghĩa sẽ càng xa cố quốc.

"Cũng , dù hai năm tới cũng thể về, chỗ nào chẳng như ." Chất tử Trần Quốc nói: "Hơn nữa Du tướng quân nói với , tới kinh thành có thể gặp được Bùi tướng quân. Ngươi đã quên rồi ? Ta từng nói với ngươi, muốn kết bằng hữu với Bùi tướng quân."

Trì Kính Dao: . . . . . .

Đứa nhỏ này thật là cố chấp, vẫn còn muốn làm bằng hữu với Bùi Dã.

Trì Kính Dao tưởng rằng hắn lại nói liên miên chuyện về Bùi Dã, nhưng bất ngờ là dọc đường đối phương hề nhắc tới Bùi Dã, giống như chuyện làm bằng hữu với Bùi Dã cũng chiếm nhiều tâm tư của hắn lắm.

Ngược lại hắn tràn ngập hứng thú với Trì Kính Dao.

sự hứng thú này cảm giác rất trong sáng đơn thuần, xen lẫn ̣p chất khiến người khó chịu.

"Ta biết vì ngươi lại muốn làm bằng hữu của rồi." Chất tử Trần Quốc nói.

"Vì ?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.

"Suy cho cùng vẫn là bởi là người Trần Quốc." Chất tử Trần Quốc nói: "Trước đó biết chuyện này, còn tưởng rằng cũng quan trọng, nhưng Du tướng quân nói với , hóa người Trần Quốc và người Đại Du thể kết bằng hữu được. . . . . ."

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Cũng hẳn, chỉ là mẫu thuẫn giữa hai nước chúng quá sâu. . . . . . Có lẽ khi hòa nghị, dần rồi sẽ tốt lên thôi?"

"Lúc trước ở trong chung, phụ hoàng bao giờ nói biết chuyện này, cũng chỉ dạy cầm kì thi họa, nói cho chuyện này, cho nên hiểu." Chất tử Trần Quốc nói: "Vậy ngươi nói Bùi tướng quân đã giết thượng tướng quân của Trần Quốc bọn , còn có thể làm bằng hữu của hắn ?"

Trì Kính Dao vậy ngẩn , bối rối trước câu hỏi này.

"Tiên sinh của điện hạ dạy điện hạ chuyện này, cũng dám trả lời." Trì Kính Dao nói: "Có lẽ đợi khi điện hạ trưởng thành, có thể tự tìm được đáp án."

Chất tử Trần Quốc gật đầu nói: "Phụ hoàng nói vì hòa bình hai nước mới phải tới Đại Du, nghĩ Bùi tướng quân hẳn sẽ từ chối ."

Trì Kính Dao vậy cũng khống trả lời thế nào, liền nói sang chuyện khác: "Điện hạ thông minh như vậy, chắc cũng rất có thiên phú về cầm kỳ thì họa nhỉ?"

"Ta biết đánh đàn, còn có thể thổi sáo, ngươi muốn ?" Đối phương đột nhiên phấn khích lên, hỏi Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao đành lòng từ chối, vội gật đầu đồng ý.

Chất tử Trần Quốc lấy cây sáo nhỏ mang bên người, thổi một khúc nhạc cho Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao từng khúc nhạc đó, đoán là ca d.a.o Trần Quốc, trong trẻo du dương, rất hợp với khí chất của thiếu niên này.

Ngoài xe ngựa, tất cả mọi người đều thấy tiếng sáo, đều đầu nhìn về phía xa ngựa.

"Xem chất tử Trần Quốc này rất thích Trì đại phu, nhiều ngày qua bọn có thấy hắn thổi sáo bao giờ ." Có người nói.

"Còn phải nói à?" Tên khác lại nói: "Lúc trước hắn còn năn nỉ Du tướng quân ba lần bốn lượt tặng đồ cho Trì đại phu mà?"

Bùi Dã vậy nhịn được mà nhíu mày, thúc ngựa về phía xe ngựa.

Đúng lúc này, khúc nhạc kết thúc, trong xe ngựa phát tiếng khen ngợi của Trì Kính Dao.

"Ngươi thích ?" Trong xe ngựa phát giọng của chất tử Trần Quốc.

"Điện hạ thổi lắm." Trì Kính Dao nói.

"Ta thổi một khúc khác cho ngươi nhé." Chất tử Trần Quốc nói.

Vừa dứt lời, trong xe ngựa lại phát khúc nhạc thứ hai. . . . . .

Bùi Dã: . . . . . .

Ngày hôm đó, Bùi Dã luôn khống chế ngựa theo xe ngựa rời.

Trì Kính Dao hoàn toàn biết gì hết, cho tới khi bọn cậu tìm trạm dịch ngủ trọ hôm đó, mới phát hiện hình như Bùi Dã vui lắm.

giờ cơm tối nhiều người, cậu cũng thể nói lời mật gì với Bùi Dã được.

Đêm đó khi phân phòng, Bùi Dã cố ý nói muốn ở phòng lầu hai, sắp xếp Trì Kính Dao ở một căn phòng ngoài cùng.

Vào nửa đêm, Trì Kính Dao vừa mới rửa mặt xong ̣nh ngủ, liền thấy ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng động.

Sau đó một bóng người nhảy vào, chính là Bùi Dã.

"Nhị ca?" Trì Kính Dao hỏi: "Sao vào bằng cửa?"

"Sợ người nhìn thấy." Bùi Dã nói.

Hắn nói lời tùy tiện, nhưng rơi vào tai Trì Kính Dao lại mang ý khác.

Thực , nếu Bùi Dã đường đường chính chính vào bằng cửa, người khác nhìn thấy cũng nghĩ gì nhiều, nhưng hắn lén lút như vậy giống như ám chỉ với Trì Kính Dao hắn tới là muốn làm gì đó.

Hơn nữa lúc này hai người mới vừa thành , Trì Kính Dao còn hiểu lầm tối hôm qua bọn họ vừa mới động phòng, khó mà suy nghĩ linh tinh được.

"Ngủ , ngày mai còn phải khởi hành sớm nữa." Bùi Dã thổi tắt nến, nằm xuống giường bên cạnh Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao vậy ngơ , hỏi theo phản xạ: "Cứ ngủ luôn ?"

"Sao nào? Đêm nay đệ còn muốn làm gì hả?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao cũng biết Bùi Dã đang trêu cậu, vội đáp: "Không . . . . . . ngày mai còn phải cưỡi ngựa mà, thôi bỏ ."

Trước đó Bùi Dã nghĩ phải nói chuyện tối hôm qua cho Trì Kính Dao, tránh để cậu cứ mãi hiểu lầm.

Trì Kính Dao nhắc tới chuyện cưỡi ngựa, trong giọng nói còn có chút "đau lòng" cho hắn, Bùi Dã liền muốn trêu cậu thêm vài câu.

Vì thế hắn trở mình, thấp giọng nói: "Thật cưỡi ngựa cũng vất vả , còn có thể được Tứ hoàng tử thổi sáo nữa mà."

Trì Kính Dao vậy liền biết Bùi Dã đang ghen, ghé sát tới ôm lấy Bùi Dã, giải thích: "Huynh cũng biết mà, Tứ điện hạ có ý xấu, hơn nữa tâm tư hắn đơn thuần, thật hề có ý gì khác với với ."

Bùi Dã duỗi tay ôm lấy Trì Kính Dao nói: "Ta biết, phải quá tức giận."

"Nhị ca, là ngày mai cưỡi ngựa cùng nhé?" Trì Kính Dao nói.

"Không cần." Bùi Dã nói: "Lần trước cưỡi ngựa chân bị cọ sứt, đã quên nhanh vậy ?"

"Vậy ngày mai sẽ cùng sư , cùng xe ngựa với Tứ điện hạ nữa." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghĩ nghĩ, lại nói: "Thôi, đệ cứ cùng hắn . Lời nói chỉ là trêu đệ thôi, nhị ca đệ nào có nhỏ nhen với người khác như vậy chứ?"

Hôm nay Bùi Dã cố ý xem thử chiếc xe ngựa của chất tử Trần Quốc, bên trọng quả thật rộng ̃i và thoải mái.

Hành trình này còn phải bôn ba rất nhiều ngày, trong lòng hắn vẫn thấy lo lắng Trì Kính Dao chịu khổ.

Thật hôm nay Bùi Dã theo một đường, cũng biết được chất tử Trần Quốc này mặc dù biểu hiện nhiệt tình quá mức với Trì Kính Dao, nhưng sự nhiệt tình này vẫn lẫn ̣p niệm trong đó. Hắn là một nam nhân, vẫn khá mẫn cảm với phương diện này, đến mức đoán được.

Nếu , Trì Kính Dao cũng thể ngồi cùng xe ngựa với đối phương được.

Lúc này hắn tỏ ghen tuông cũng chỉ để trêu chọc Trì Kính Dao chút thôi, muốn xem dáng vẻ quan tâm đến hắn của đối phương.

"Tứ điện hạ thổi sáo quả thật tồi." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao vậy thấy khó chịu, biết Bùi Dã vui, lời nói này cũng chỉ để cậu an tâm mà thôi.

Cậu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, luôn cảm thấy phải "bồi thường" một chút cho Bùi Dã.

Vì tối qua cậu quả thật đã uống rất nhiều, có lẽ làm được tốt.

Nghĩ vậy, Trì Kính Dao ngượng ngùng nói: "Nhị ca, thật cũng. . . . . biết thổi gì đó đấy."

Bùi Dã vậy hỏi: "Cái gì?"

Trì Kính Dao mò mẫn tiến tới hôn môi Bùi Dã, nói: "Huynh đoán xem."

Bùi Dã hiểu gì, nhưng hắn cảm giác thiếu niên trong lòng hình như ̣nh làm gì đó.

Vì vừa nãy thiếu niên mới hôm hắn, rõ ̀ng hô hấp quá thích hợp. Mặc dù lúc này trong phòng rất tối, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, lúc này nhất ̣nh mặt đối phương đã đỏ bừng, xấu hổ chịu được.

Bùi Dã vốn ̣nh làm gì, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn thật sự làm gì đó, nhất ̣nh ngày mai thiếu niên khó mà dậy nổi. Cho dù hắn có kiềm chế, nhất ̣nh Trì Kính Dao cũng phải chịu khổ sở.

thấy thiếu niên chủ động như vậy, hắn lại nhịn được mà d.a.o động.

Loading...