Ông , mấy lượn lờ đến chuồng heo, đều thấy mấy bà thím đang hì hục việc, còn chịu trách nhiệm chính ở chuồng heo , mà nhâm nhi hạt dưa.
Lúc đầu, khi thấy, ông còn tưởng hoa mắt.
Dù thì ông đại đội trưởng trong thôn bao nhiêu năm, đây là đầu tiên thấy cảnh tượng .
TBC
Cảm thấy ảo diệu.
Sau đó, Thẩm Nghiên đang dạy bọn trẻ học, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thôi, trẻ tuổi lười thì cứ lười , dù cũng đang dạy bọn trẻ học chữ.
Cháu trai ông cũng ở đó... Ông thể gì chứ?
Thẩm Nghiên cũng điều chỉnh, Lưu Trường Căn cũng khá yên tâm.
Chỉ là, lúc , Thẩm Nghiên đến, ông chút sợ hãi...
ông cũng tò mò Thẩm Nghiên sẽ gì, nên vẫn để cô tiếp.
Thẩm Nghiên xua tay: "Đại đội trưởng, đó là trọng điểm! Trọng điểm là, chú tài khoản của đại đội chúng rủng rỉnh tiền ?"
Lời của cô đầy mê hoặc, cho dù là như Lưu Trường Căn cũng khó mà động lòng.
Làm đại đội trưởng, ai mà đại đội quản lý giàu chứ?
chẳng là do cảnh cho phép ?
"Cháu ý kiến gì ?" Cuối cùng, Lưu Trường Căn vẫn chủ động hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-lam-vo-beo-moi-cuoi/chuong-165.html.]
Thẩm Nghiên , thứ đều trong lòng bàn tay cô.
"Dạ, thưa đại đội trưởng, cháu nghĩ thế , bây giờ cháu cũng kinh nghiệm nuôi heo ạ. Lũ heo đều cháu nuôi , cháu nghĩ, là chúng đến xã xin thêm mấy con heo giống, nuôi thêm nhiều heo..."
"Cái gì? Cháu heo? Còn heo giống? Sao cháu bay lên trời luôn ?"
Thẩm Nghiên: "..."
Cô tất cả là vì ai chứ?
Sao thể chuyện tử tế với cô?
Thật đáng ghét.
"Đại đội trưởng, chú nghĩ mà xem, chỉ cần heo giống, chúng nuôi nhiều heo khỏe mạnh, khả năng sinh sản , như , đại đội sẽ nguồn cung cấp heo dồi dào, chúng còn thể cung cấp cho cấp ? Như , chẳng đại đội sẽ tiền, tiền thì chúng thể tự xây trường học trong thôn. Chú xem, thôn bây giờ nhiều học sinh như , ngày nào chúng cũng đến xã học, xa như , bọn trẻ cũng mệt, nhưng , xã cũng tiền xây trường học. Vậy thì chi bằng chúng tự kiếm tiền, tự xây trường học, như bọn trẻ thể đến trường gần nhà, thời gian còn thể giúp đỡ việc nhà, chú đúng ạ?"
Thẩm Nghiên vẻ mặt của Lưu Trường Căn, ông động lòng.
Cô thừa thắng xông lên tiếp: "Còn nữa, nông cụ của đại đội chúng đều cũ nát hết đúng ạ? Dụng cụ , đến lúc thu hoạch, chú xem, nào chúng chẳng hụt mất. Nếu may, thu hoạch kịp thời, trời mưa thì gay go đấy."
Dù thì Thẩm Nghiên bây giờ chỉ đang vẽ viễn cảnh , tiền là thứ .
Trên đời , ai thể cưỡng sự cám dỗ của nó.
Những yêu tiền, cô tin là ít.
Ai mà yêu tiền, tiền thể giải quyết bao nhiêu khó khăn?
"Đại đội trưởng, chú xem, chúng cũng thể chuyện gì cũng dựa dẫm xã, xã cũng khó khăn của xã, cấp từng cấp từng cấp rót tiền xuống, đến chỗ chúng thì chẳng còn bao nhiêu, chú suy nghĩ kỹ ạ."