"Vậy cháu xem khi nào hẹn gặp bạn cháu một chút, để Cậu chuyện với đối phương!"
"Yeah! Cậu ơi, cháu ngay là Cậu nhất mà!"
Hoàng Tuyết Vân nhảy cẫng lên, vui mừng hơn cả lúc bản đàm phán thành công việc ăn.
"Yeah! Tối nay con sẽ dùng bát mới ăn cơm !"
Tiểu Bảo thấy chị họ nhảy nhót, bé cũng nhảy theo. Nhất thời, phòng khách trở nên ồn ào náo nhiệt.
Đến khi Điền Tiểu Trân , thấy bộ bát đũa bàn cũng thấy đáng yêu vô cùng. thứ tạm thời vẫn mua, hơn nữa còn là hàng mẫu của khác, đương nhiên thể cho con dùng. Cuối cùng, Tiểu Bảo đánh, ăn một bát cơm là xong chuyện.
Ngày hôm , Hoàng Tuyết Vân liền nóng lòng đến bệnh viện báo tin cho Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên ngờ cô bạn nhanh nhẹn như , mới một đêm mà hẹn .
Dù thì, đối phương xem hàng mẫu và bản kế hoạch của cô, đồng ý gặp mặt, chứng tỏ là chút hứng thú.
Thẩm Nghiên chỉ cần nắm bắt cơ hội là , còn thì cứ để thuận theo tự nhiên !
Hai đến cửa hàng bách hóa, thẳng tòa nhà văn phòng phía . Đi qua một con hẻm nhỏ, họ thấy một tòa nhà văn phòng ba mặt.
"Tầng là văn phòng của cửa hàng bách hóa, bên là khu nhà ở của cán bộ. Nào, để tớ dẫn đến văn phòng của Cậu tớ!"
Nói xong, cô liền kéo Thẩm Nghiên tìm .
Lúc , Chu Lập Quần đang đợi sẵn trong văn phòng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông dậy , thấy cháu gái dẫn theo một cô gái trẻ ăn mặc giống học sinh đến.
Đây là...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-lam-vo-beo-moi-cuoi/chuong-300.html.]
Chưa kịp để ông hỏi, Hoàng Tuyết Vân lên tiếng giới thiệu.
"Thẩm Nghiên, đây là Cậu của tớ, chủ nhiệm cửa hàng bách hóa, đồng chí Chu Lập Quần. Cậu ơi, đây là đồng chí Thẩm Nghiên mà cháu với Cậu đấy! Cháu đưa đến cho Cậu !" Nói xong, cô vẻ coi như tồn tại, hai cứ tự nhiên trò chuyện.
"Chào chủ nhiệm Chu!" Thẩm Nghiên lễ phép chào hỏi.
Chu Lập Quần lúc mới hồn.
"Trước đây cứ tưởng là một đồng chí nữ lớn tuổi... Thật ngờ đồng chí Thẩm trẻ như !"
Dù thì Thẩm Nghiên bây giờ trông vẫn còn trẻ con, cộng thêm đến hai mươi tuổi, mặt đầy collagen.
TBC
Cảm giác toát chẳng là tràn đầy sức sống thanh xuân ?
Thẩm Nghiên chỉ mỉm . Sau đó, hai thật sự thẳng vấn đề chính.
Về giá cả, Chu Lập Quần vấn đề gì, nhưng thật đối phương cũng những lo ngại.
"Nói thật, về cá nhân mà , thích những hoa văn . cô cũng đấy, cửa hàng bách hóa là doanh nghiệp nhà nước, ý kiến của một đương nhiên đủ. Chúng cũng xem xét một yếu tố thực tế, ví dụ như chi phí vận chuyển qua , giai đoạn đầu chúng cũng thị trường thế nào, cho dù nhập hàng cũng chắc chắn sẽ nhập nhiều, như thì lời lắm."
"Vâng, vấn đề cháu cũng suy nghĩ . Để giảm thiểu chi phí cho bên , tránh gây những tổn thất đáng , cháu một phương pháp..."
Sau khi Thẩm Nghiên ý tưởng của với Chu Lập Quần, ông trợn tròn mắt, giơ ngón tay cái về phía cô.
"Tốt lắm, phương pháp quả thực khả thi. Làm như , bên chúng cũng cần nhập nhiều hàng một lúc mà lo lắng bán . Nếu thì chúng thể hợp tác."
"Vâng, chúng lấy nửa tháng kỳ hạn, đặt một lô hàng, bên cháu cũng cần thời gian để chuẩn hàng!"
"Được , chúng ký hợp đồng , đến khi nào khách mua thì chúng sẽ đặt hàng !"
"Vâng!" Nói xong, Thẩm Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.