lúc cô tìm hiểu kỹ, mà bên cạnh im lặng.
Lục Tuân trả lời câu hỏi của Thẩm xong, cũng nhịn về phía Thẩm Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Sức khỏe của em thế nào? Có chịu đựng ?"
Từ lúc hai gặp mặt đến giờ, hình như vẫn cơ hội chuyện.
Lúc cuối cùng cũng cơ hội vài câu, Lục Tuân liền quan tâm đến sức khỏe của Thẩm Nghiên .
Dù đó là đợi thêm một hai năm nữa, bây giờ thai nhanh như , sợ đứa bé sẽ trở thành gánh nặng của Thẩm Nghiên.
"Cũng tạm, bây giờ vấn đề gì, nhưng khi thai lớn, thì khó ."
Lúc , Thẩm Nghiên cũng chút đau đầu.
Cô ngờ Lục Tuân về, chủ yếu là sợ Lục Tuân sẽ bảo cô nghỉ việc ở đài phát thanh, đến lúc đó chuyện hỏa hoạn vẫn thành, nếu Lục Tuân đưa cô về quân đội, chắc chắn nhà sẽ ý kiến gì.
Đến lúc đó, Thẩm Nghiên sẽ càng khó xử hơn.
"Ừ, khi thai lớn, chúng sẽ nghỉ việc, đợi đến lúc sinh con xong, tĩnh dưỡng , nếu em còn tiếp tục việc thì ."
Lục Tuân cũng , từ trong thư và những khác trong quân đội, , trong nửa tháng hôn mê, Thẩm Nghiên vẫn luôn gọi điện thoại đến văn phòng.
TBC
Anh Thẩm Nghiên quan tâm đến , là vô tâm như tưởng tượng, chuyện cãi đó, cũng dần dần trút bỏ .
Chắc là do những chuyện mà Thẩm Nghiên trải qua tạo nên tính cách độc lập của cô, là chồng, chỉ cần ủng hộ lựa chọn của cô là .
Còn những chuyện khác, cảm thấy đều là thứ yếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-lam-vo-beo-moi-cuoi/chuong-690.html.]
Mẹ Thẩm hỏi han về một chuyện trong quân đội, thấy hai đang chuyện, bà cũng phiền.
Bà cũng để đôi vợ chồng trẻ chuyện nhiều hơn, nên bảo Thẩm Trường Bá bếp giúp bà, Lục Tuân và Thẩm Nghiên thì về phòng.
Cửa đóng , Thẩm Nghiên kéo một cái ôm ấm áp, đàn ông ôm lòng, cô còn thể cảm nhận nhịp tim của , còn cơ bắp rắn chắc lớp áo.
Lục Tuân đúng là gầy hơn nhiều.
Trước đó cô cảm nhận , lúc ôm lòng, cô mới cảm nhận rõ ràng sự đổi .
Hai ai gì, cứ ôm như , lắng nhịp tim của .
"Anh xin ." Lục Tuân lên tiếng .
Kỳ thực, nhiều lúc đều nghĩ, nếu cứ thế mà , để lời nào, thậm chí khi nhiệm vụ còn cãi với Thẩm Nghiên, giữa hai nhiều kỷ niệm , khi Thẩm Nghiên nhớ đến , đều là những chuyện của .
Nghĩ đến đây, hối hận, hối hận vì lúc giận dỗi, vì một chuyện, khiến giữa hai thêm nhiều kỷ niệm vui.
Cho nên khi nghĩ thông suốt, Lục Tuân cũng dần dần buông bỏ nhiều chuyện, dù họ cũng là vợ chồng, nếu vấn đề thì cứ giải quyết cho .
Còn hành động giận dỗi đối phương như , là nên.
Vì , lúc gặp cô , cuối cùng cũng thể xin .
"Sao xin ?"
Thẩm Nghiên khó hiểu ngẩng đầu , cô thấy cằm lún phún râu của , còn đường quai hàm góc cạnh rõ ràng.
Lục Tuân ôm cô lòng, xoa đầu cô, nhẹ nhàng giải thích: "Trước đó nên cãi với em, đó hối hận ."