"Xem Tuế Tuế là cái tên chúng đều thích nhỉ? Được, cứ gọi là Tuế Tuế, còn tên chính thức thì chờ ba suy nghĩ thêm nhé ~" Giọng điệu của Lục Tuân dịu dàng đến mức Thẩm Nghiên cứ ngỡ như mới gặp đầu .
Thậm chí còn bất giác nũng nịu.
Lục Tuân sự đổi của , lúc vẫn trêu chọc con một chút, nhưng bất đắc dĩ con bé đầu ngủ mất.
Thế là lên giường cùng Thẩm Nghiên xem tên cho con, hai chọn tới chọn lui nửa ngày, vẫn chọn , nên đến lúc ăn cơm, liền với trong nhà, để cùng bàn bạc.
Không ngờ lúc Nhị Đản giơ tay : "Em gái cứ gọi là Thối Thối , bởi vì phân em gái thối quá."
Câu lập tức khiến mặt đều bật ha hả.
Mọi vẫn còn nhớ, đó khi Nhị Đản thấy Tuế Tuế, cứ luôn miệng gọi "em gái thơm thơm", "phân em gái cũng thơm", ngờ mới mấy ngày trôi qua, trai trực tiếp trở mặt.
"Đi , nếu em gái con chuyện , nó sẽ ghét bỏ Hai đấy, tên gọi ở nhà của em gái là Tuế Tuế, còn tên chính thức thì từ từ nghĩ, mẹ thấy Hoan Nhan cũng tệ."
Những khác cũng cảm thấy cái tên , dễ trùng với khác.
Vậy là cái tên Lục Hoan Nhan quyết định.
TBC
Thẩm Nghiên cũng ý kiến gì, tiểu Tuế Tuế cũng tên chính thức của riêng .
Thẩm Nghiên cũng bảo Lục Tuân gọi điện về báo cho ông nội một tiếng, kẻo các cụ ở kinh thành cứ lo lắng mãi.
Buổi chiều Lục Tuân đến trụ sở đại đội gọi điện thoại, ngắn gọn với ông nội ở kinh thành tình hình bên .
Ông nội khi tên cháu gái quyết định, còn chọn từ những cái tên mà ông đặt, cũng vui mừng khôn xiết.
bất đắc dĩ Lục Tuân là giỏi thể hiện tình cảm với ông cụ, xong những chuyện cần , liền trực tiếp cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-lam-vo-beo-moi-cuoi/chuong-742.html.]
"Thằng nhóc thối tha , đợi thêm một chút nữa thì mất mạng ? Ông gửi cho cháu dâu của ông ít đồ, chắc mấy hôm nữa là tới, đến lúc đó cháu đến lấy, đều là cho vợ cháu và con của cháu đấy."
"Vâng." Lục Tuân vẫn đáp ngắn gọn như .
Ông nội ở đầu dây bên tặc lưỡi, "Thằng nhóc thối tha , dù cũng ba , nhiều thêm chút nữa, như mới lấy lòng vợ chứ."
Lục Tuân qua loa đáp ứng.
"Cháu , ông nội, còn việc gì nữa thì cháu cúp máy đây, nhé."
Nói xong "cạch" một tiếng liền cúp máy.
Khiến ông nội ở đầu dây bên tức đến mức râu tóc dựng ngược.
Cúp máy vẫn còn mắng Lục Tuân, nhưng nghĩ đến việc cháu gái, nụ mặt càng thêm sâu sắc.
"Tốt , chắt ."
"Ông nội, con gọi điện thoại cho em gái." Lục Cẩn Dương ngẩng đầu ông nội Lục với vẻ mặt tha thiết.
Ông nội vỗ vỗ đầu bé, "Em gái con bây giờ còn , đợi thêm một thời gian nữa, gặp em gái, em gái con sẽ gọi con là trai đấy."
"Ồ ~" Lục Cẩn Dương chút thất vọng.
Cậu bé phát hiện ở kinh thành chẳng gì ho cả, vẫn là ở đại đội Bình Khẩu vui hơn, mỗi ngày thể cùng Đại Đản và Nhị Đản chơi, còn nhiều đứa trẻ trong làng như , các bạn nam cùng thám hiểm, như mới gọi là kích thích.
Hơn nữa, ở nông thôn, bé ăn cơm cũng ngon miệng hơn.
Không giống như ở thành phố, chẳng thú vị chút nào.
"Vậy ông nội, thư con cho Đại Đản và Nhị Đản, chắc cũng sắp tới ạ?"