Như thế,   suy đoán   hai ở  mặt chị dâu hẳn là  hiền lành.
Quả nhiên, Cố Trạch   giọng  của  trai khẽ hơn vài phần.
"Cố Trạch, em   trẻ con nữa, em  bây giờ em giống cái gì? Đại Bảo và Bối Bối đều   ôm."
Phải, !
Cậu  là một  đàn ông  cháu trai và cháu gái,  bình tĩnh hơn mới .
Cố Trạch cẩn thận từ   Cố Uyên  xuống,  ôm Bối Bối nhét  trong n.g.ự.c  trai.
"Đại Bảo, Bối Bối là em gái,  tiên để cho ba cháu ôm Bối Bối ."
Cố Uyên hờ hững liếc mắt  em trai nhà , khom lưng ôm Đại Bảo lên.
Cố Trạch ngẩn , lập tức phản ứng : "Được, em quên mất  là  trai  bản lĩnh của em. Ôm cả Đại Bảo và Bối Bối đều  thành vấn đề."
Cố Uyên vươn chân đá Cố Trạch một cước: "Có chuyện gì về nhà   ."
Anh ôm Đại Bảo và Bối Bối tính là cái gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù  cõng vợ nhà  cũng  , đáng tiếc Tư Tư chắc chắn sẽ ngại.
Đối diện với ánh mắt  chút tiếc nuối mà Cố Uyên  qua, Nhan Tư Tư  mở to hai mắt,  rõ  đang ở .
Về đến nhà, Cố Uyên bảo Cố Trạch ở nhà chính trông coi hai bé con,  kéo Nhan Tư Tư  phòng, còn trở tay đóng cửa .
Nhan Tư Tư mím môi : "Anh Uyên, cần gì   ? Cách một cánh cửa, Cố Trạch cũng  thể  thấy chúng ."
Một giây , bọn họ liền  thấy tiếng Cố Trạch  chuyện trong nhà chính.
"Anh, chị dâu, em   thấy    chuyện, Đại Bảo và Bối Bối cũng   thấy."
Lập tức là giọng  của Đại Bảo và Bối Bối.
"Không  thấy nha -"
Nhan Tư Tư: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-123.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ    gì của Nhan Tư Tư, Cố Uyên khẽ   tiếng, kề sát  tai cô, dùng thanh âm chỉ  hai  bọn họ mới  thể  rõ.
"Tư Tư, dm  thể dẫn    gian."
Nhan Tư Tư nhất thời chuông báo động hét lên, khẽ lắc đầu: "Không,  , còn  đến buổi tối . Hơn nữa, Cố Trạch đang ở đây, chúng   kiềm chế một chút."
Cố Uyên khẽ cọ mũi Nhan Tư Tư: "Tư Tư, em hiểu , em  ."
Nhan Tư Tư đỏ mặt phủ nhận: "Không ."
"Đó chính là  ." Giọng Cố Uyên  thấp, nhưng  đánh  trong lòng Nhan Tư Tư: "Ngoan,   gian ,  chỉ hôn thôi,   cái gì khác."
Nhan Tư Tư thầm nghĩ cô còn lâu mới tin lời Cố Uyên,  thấy vẻ mặt nghiêm túc của ,    chuyện  , cuối cùng vẫn dẫn    gian.
Cảnh tượng biến hóa trong nháy mắt, Cố Uyên ôm Nhan Tư Tư  lòng, hôn lên đôi môi  đào mềm mại mà  ngày đêm nghĩ.
Đợi cảm nhận  cô gái trong n.g.ự.c mềm nhũn vô lực trượt xuống, Cố Uyên mới  nỡ chấm dứt nụ hôn , ôm   trong ngực, rũ mắt  đôi môi sưng đỏ của cô,   đôi mắt ngậm nước của cô.
"Tư Tư,  nhớ em  nhiều."
Hai đêm  ở bên ngoài, mỗi  nhắm mắt  ngủ, trong đầu đều hiện lên bóng dáng Nhan Tư Tư.
Trước   cũng từng  ngoài, lúc  nhiệm vụ  càng là mười ngày nửa tháng  trở về , thậm chí thời gian dài hơn, cũng  từng  một ngày mãnh liệt nhớ nhung một  như .
Chịu đựng yêu ,  khó  thể chấp nhận những ngày   thấy Nhan Tư Tư.
Nhan Tư Tư hai tay vô lực ôm cổ Cố Uyên, khóe môi nhếch lên ý  nhạt.
"Cố Uyên, em cũng  nhớ ."
"Nếu   trở về, em còn định ném hai bé con cho Cố Trạch chăm sóc, em   tìm ."
Cố Uyên ôm Nhan Tư Tư  xuống sofa trong biệt thự  gian,  đành lòng ở   môi cô hôn một cái.
"Thật  ôm em cả đời như ."
Nhan Tư Tư  bĩu môi: "Vậy thì  , cuộc sống còn   nhiều chuyện thú vị đang chờ chúng  cùng  trải qua."
"Được ,   cái . Anh đến nông trường ?"