Nhan Tư Tư: "..."
Cô nhớ rõ hai bé con của cô  ngoan,  Cố Trạch  thành như ?
Đại Bảo và Bối Bối từ nhỏ đáng yêu biến thành nghịch ngợm.
Cố Uyên liếc mắt  em trai nhà : "Cố Trạch, hình như em  thích   mặt đất, tối nay  cần đến chỗ Cảnh Hoa nữa, trực tiếp ngủ  đất ."
Khi  về phía hai bé con nhà , ánh mắt của  nhu hòa vài phần.
"Đại Bảo, Bối Bối, buổi tối hai con  ngủ cùng chú út ?"
Bối Bối bĩu môi: "Không  ạ!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Tư Tư nở nụ : "Vậy tại    dậy?"
Bối Bối đảo mắt: "Bối Bối ngã ,  ba ôm,   thơm nữa."
Cô bé còn vỗ vỗ Đại Bảo  bên cạnh.
Đại Bảo thầm nghĩ, cũng mở miệng : "Con cũng ."
Cố Trạch vốn định ôm hai đứa con con  lên, bỗng nhiên cảm thấy    ai thương  ai yêu, yên lặng  lên vỗ mông,  sang một bên.
Cậu  dùng ánh mắt   chút u oán  hai bé con, nghĩ thầm trẻ con đúng là  đáng ti, đây là phản bội mà.
Cùng   lén,   thương chỉ   !
Thấy Cố Uyên ôm Đại Bảo và Bối Bối lên, trong lòng Cố Trạch ngũ vị tạp trần.
Tất cả ôn nhu đời  của  trai , đại khái đều dành cho chị dâu và hai bé con.
Cậu  cũng   loại đãi ngộ , đại khái   nhặt về thì .
Một giây ,      lời nhan Tư Tư ân cần .
"Tiểu Trạch,  nãy ngã  đau chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-149.html.]
Cố Trạch kích động  lên, khoát tay áo: "Không ! Không! Em  ! Lớn tồng ngồng như em thì  thể  chuyện gì?"
Đột nhiên,   dường như nghĩ đến điều gì đó,  mặt  chút khẩn trương.
"Đại Bảo và Bối Bối còn nhỏ, hai bé con   chứ chị dâu? Tất cả đều do em, em  nên đưa hai bé đến cửa để  lén."
Đại Bảo và Bối Bối ở trong lòng Cố Uyên,  về phía Cố Trạch: "Chú út, chúng cháu  !"
Nghe hai bé con  như , Cố Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Không  là  , nếu  thương thì thật sự    .
Cố Uyên liếc  em trai nhà  một cái: "Biết sợ  ?"
Nhan Tư Tư  trừng mắt  Cố Uyên: "Được ,  đừng hung dữ. Việc   trách thì trách chính  là  ,   dùng sức đẩy cửa, thì    ."
Cô mặc kệ Cố Uyên, nhéo nhéo mặt hai bé con: "Vẫn là Đại Bảo nhà chúng  và Bối Bối đáng yêu nhất."
Đại Bảo và Bối Bối    khen bọn họ, nhếch miệng  khanh khách.
Cố Trạch tiếp lời Nhan Tư Tư : "Đại Bảo và Bối Bối  chỉ là những bé con đáng yêu nhất, mà còn là hai bé  nhất."
Nghe    như , Cố Uyên trực tiếp buông hai bé con xuống, bảo bọn họ chơi với Cố Trạch.
Chính  kéo Nhan Tư Tư  phòng, còn thuận tay đóng cửa .
"Vợ,   em trách  đẩy cửa khiến Đại Bảo và Bối Bối  ngã ?"
Anh nhất thời  nhớ tới em trai nhà  ở chỗ , cho rằng hai đứa con đang chơi đùa trong hàng rào, cũng  nghĩ tới cửa sẽ  chốt từ bên trong.
Nhìn thấy vẻ mặt  chút tự trách của Cố Uyên, Nhan Tư Tư  sờ khuôn mặt tuấn tú của .
"Anh Uyên,  nghĩ quá nhiều ! Sao em mới  thế    ? Vậy   bao giờ nghĩ tới,  luôn lạnh nhạt với Tiểu Trạch, thằng bé cũng sẽ tủi  ?"
"Anh đối với  khác   em  quản, nhưng Cố Trạch là em trai ruột của . Mặc dù thằng bé trông vô tâm, nhưng thực sự là một đứa trẻ đáng tin cậy."
"Em   , thằng bé  thích  đấy. Miễn là  vui vẻ ứng xử với thằng bé, là Cố Trạch sẽ  vui đấy."
Đại khái là Cố Trạch ngàn dặm xa xôi tới đây, qua năm mới sẽ rời , Nhan Tư Tư vẫn cảm thấy nên để   cảm thấy vui vẻ.