Vì Cố Trạch là em trai, cô bất tri bất giác coi   như đứa nhỏ.
Cố Uyên nhẹ nhàng chạm mũi Nhan Tư Tư, khóe môi nhếch lên ý  nhàn nhạt.
"Tư Tư, những gì em   đều . Anh chỉ là lo lắng,  hòa nhã với thằng bé là nó   phân biệt  đông tây nam bắc."
"Ngày xưa Cố Trạch  tiền sử như thế . Trước  lúc ở trong nhà,  một năm sinh nhật thằng bé,  tùy ý nó chơi đùa, kết quả nó  chạy đến phòng  quậy tưng bừng, còn  hỏng đồ mà chú Hai cho ."
Chú Hai đưa cho Cố Uyên một khẩu s.ú.n.g ngắn đồ chơi  từ vỏ đạn, khi đó  thích lắm, cũng  nỡ lấy  chơi,   em trai  hỏng.
Lúc    để ý đến sinh nhật Cố Trạch, túm lấy đánh  m.ô.n.g  , đến nỗi Cố Trạch  to.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Tư Tư cân nhắc lễ vật chú Hai tặng  lẽ là thứ Cố Uyên vô cùng thích, nếu  cũng sẽ  để ở trong lòng.
Cô  tò mò là món quà gì, chỉ hỏi: "Anh Uyên, lúc đó  mấy tuổi, Tiểu Trạch mấy tuổi."
Cố Uyên  chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Anh mười ba mười bốn tuổi, Tiểu Trạch sáu bảy tuổi."
Nhan Tư Tư trầm mặc ba giây,  nhịn   sấp trong lòng Cố Uyên nở nụ , bả vai run lên.
Một lúc lâu , cô  dậy, đôi mắt  chống  đôi mắt phượng thâm thúy của Cố Uyên.
"Anh Uyên,  ngờ  còn thù dai thật đấy, 10 năm  mà còn nhớ."
Chẳng lẽ  Uyên nhà cô lạnh nhạt với Tiểu Trạch như  chính là vì chuyện ?
Cố Uyên tự  ngẫm  cũng cảm thấy  chút buồn , cũng  chút ngượng ngùng, lỗ tai đều đỏ lên.
Anh cẩn thận hồi nhớ , giống như  đó,  quả thật vẫn bình thường với Cố Trạch.
Từ  khi Cố Trạch  hỏng khẩu s.ú.n.g lục đồ chơi vỏ đạn chú Hai tặng , thái độ của  đối với em trai  biến thành như ,  đó cũng thành thói quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-150.html.]
"Tư Tư, em  mệt thì nghỉ ngơi một chút ."
Nhan Tư Tư khẽ , giơ tay cọ cằm Cố Uyên: "Anh Uyên,    đáng yêu như ?"
Cố Uyên đưa tay ôm eo Nhan Tư Tư, cúi đầu   mắt cô.
"Vợ, em  thể  thẳng là  trẻ con."
"Kỳ thật em  , chính  cũng  ý thức ,   bởi vì một chuyện nhỏ như  mà đối xử xa cách với em trai ruột của ."
Anh vẫn cho rằng là do tính cách, đối với  nhà  cũng sẽ  nhiệt tình,  nghĩ tới chân tướng  như thế.
Nhan Tư Tư ôm lấy cổ Cố Uyên, giải thích cho : "Khi đó  còn nhỏ nha, chuyện đó đối với lúc đó  mà , đại khái cũng lớn như trời sụp đổ."
"Em là hiểu  nhất." Cố Uyên cúi đầu dùng mũi cọ cọ mũi Nhan Tư Tư.
"Từ nhỏ   coi chú Hai là tấm gương, đặc biệt thích s.ú.n.g ngắn đồ chơi vỏ đạn mà chú  tặng , chỉ  lớn lên  thể trở thành  giống như chú ."
Lễ vật của chú Hai đối với  khi đó mà , chính là ký thác giấc mơ của ,   hỏng cũng giống như trời sụp.
Nhan Tư Tư  : "Xem  Cố Uyên của em từ nhỏ  ưu tú! Anh bây giờ cũng là tấm gương của Đại Bảo và Bối Bối, cho nên ở  mặt bọn họ  chú ý lời  và hành động nha."
Cố Uyên nghĩ đến  là tấm gương cho bé con nhà , nhất thời nghiêm túc: "Biết. Anh sẽ cố gắng đối xử  với cố Trạch."
"Anh Uyên  suy ngẫm về lời  và hành động của  thật sự  hấp dẫn." Nhan Tư Tư kiễng chân hôn lên môi Cố Uyên một cái, lập tức đẩy  : "Được ,  thể  nấu cơm tối. Mùa đông trời mau tối,  nấu ăn sớm."
Cố Uyên đưa tay kéo  trở về,  chằm chằm Nhan Tư Tư.
"Tư Tư, em giáo dục xong liền  chạy, nào  chuyện gì  như ?"
Nhan Tư Tư chớp chớp đôi mắt như nước mùa thu,  bộ   hiểu: "Anh Uyên đang  cái gì ?"