"Anh Uyên, mấy ngày nay  mỗi ngày còn   đủ, thật sự  sợ   chịu nổi ?"
Cố Uyên trực tiếp ôm Nhan Tư Tư  lòng, đôi môi mỏng hôn lên vành tai cô.
"Vợ,    với em , đừng hoài nghi năng lực của chồng ."
Nhan Tư Tư dùng sức đẩy Cố Uyên ,  vẻ tức giận : "Vậy   hề lo lắng cho vợ   hả?"
Cố Uyên khẽ nhíu mày, đưa tay xoa xoa vòng eo Nhan Tư Tư: "Vợ , eo em  thoải mái    sớm?"
Lập tức,  khẽ thở dài, hôn lên trán Nhan Tư Tư.
"Tư Tư, tạm thời  bỏ qua cho em. Khi nào  về thì  sẽ đòi  hết."
Nhan Tư Tư hưởng thụ dịch vụ xoa eo của Cố Uyên, đưa tay miêu tả gương mặt .
"Cố Uyên,  nhất định  bình an trở về, nếu ..."
"Không  nếu ." Cố Uyên vội vàng cắt ngang lời Nhan Tư Tư, trực tiếp hôn lên môi  đào của cô.
Anh  quên lời Nhan Tư Tư , cô sẽ dẫn Đại Bảo và Bối Bối gả cho  khác, để cho hai nhóc con gọi  khác là ba.
Anh sẽ  bao giờ cho phép điều đó xảy !
Một lúc lâu , giọng điệu Cố Uyên mang theo vài phần ý tứ ẩn nhẫn.
"Vợ ơi, eo em còn đau ?"
Anh phát hiện chờ  trở về, còn   là ngày nào đây.
Huống chi   nghĩ đến việc  tách  khỏi Nhan Tư Tư, căn bản   biện pháp khống chế tình yêu trong lòng.
Nhan Tư Tư  sử dụng thứ  thu thập  từ thế giới khác, tố chất  thể so với    hơn  nhiều.
Mỗi   Cố Uyên giày vò đến  , ngày hôm  cô dùng mấy thứ , eo cô  thành vấn đề gì nữa.
Mấu chốt là,   cô cũng   đau thắt lưng, là Cố Uyên nhà cô tự cho là thế thôi.
Nghĩ tới đây, Nhan Tư Tư  khẽ một tiếng, chủ động dính  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-168.html.]
Nụ hôn  của cô, Cố Uyên hiểu  ý tứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đêm nay  định là một đêm  ngủ.
Ngày hôm , Nhan Tư Tư  đồng hồ báo thức  gối đánh thức.
Cô trực tiếp tắt đồng hồ báo thức, thuận thế cất đồng hồ báo thức về  gian,  chằm chằm mái nhà vài phút ngơ ngác, mới chậm rãi  dậy.
 lúc , Cố Uyên  vặn mở cửa phòng  .
Nhìn thấy Nhan Tư Tư nhắm mắt buồn ngủ,  gương mặt lạnh lùng của Cố Uyên hiện lên nụ , thuận tay đóng cửa phòng  đến bên cạnh giường.
Anh khom lưng xoa xoa đầu Nhan Tư Tư, ôn nhu : "Vợ , tối hôm qua vất vả ."
Nhan Tư Tư giơ tay ôm lấy eo gầy gò của Cố Uyên, giọng  lẩm bẩm: "Anh Uyên,  đồng ý với em, nhất định  bình an trở về."
Đại khái là từ nội tâm cảm thấy  nhiệm sẽ gặp  nguy hiểm, Nhan Tư Tư thật sự  chút  nỡ.
Có điều, cô sẽ  ngăn cản bước chân của Cố Uyên, giống như Cố Uyên sẽ ủng hộ cô  bất cứ chuyện gì.
Cố Uyên cũng đưa tay ôm lấy Nhan Tư Tư, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"Anh nhất định  hết khả năng của   để cho vợ thất vọng."
Nhan Tư Tư rầu rĩ ừ một tiếng, ngẩng đầu lên  Cố Uyên: "Anh Uyên, em đói bụng."
Cố Uyên khẽ   tiếng, dùng trán chạm  trán Nhan Tư Tư, xoay  lấy quần áo cho Nhan Tư Tư, hầu hạ cô mặc quần áo.
Sau đó,   Nhan Tư Tư ăn mặc chỉnh tề   khỏi cửa phòng.
Cố Trạch  lúc bưng bánh bao bánh bao chạy  nhà chính: "Chị dâu, chị dậy . Có nước nóng trong nồi, chị mau đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa sẽ nguội đấy."
Cố Uyên giơ tay gõ gõ đầu Cố Trạch: "Không lớn  nhỏ, em để Đại Bảo và Bối Bối ăn ."
Anh cũng  đợi Cố Trạch đáp lời, trực tiếp lôi kéo Nhan Tư Tư  khỏi nhà chính,  đánh răng rửa mặt cho cô.
Cố Trạch cầm một cái bánh bao bóc  đôi, đưa cho Đại Bảo và Bối Bối,  đó chạy  phòng bếp  bưng cháo ngô.
Vừa chạy  khỏi nhà chính,   liền  thấy  trai  đang ấn vai cho chị dâu đánh răng.
Thấy vẻ mặt  trai  coi ai  gì, Cố Trạch cũng coi  như  khí, bay  phòng bếp.