"Con giám đốc nhà máy bọn chị kết hôn  cuối tháng ,  tìm thợ may may bộ đồ cô dâu. Chị giới thiệu thêm cho em."
Nhan Tư Tư  : "Được ,  cám ơn chị Thục Văn."
Kết hôn đầu năm nay  thể mặc quần áo mới   coi là   .
Trong một gia đình  điều kiện  hơn, cô dâu và chú rể mặc quân phục mới, hoặc chú rể mặc đồ trung sơn, cô dâu mặc váy đỏ cổ điển.
Không  cách nào, lúc  trang phục kết hôn muôn hình vạn ,  dám mặc âu phục váy cưới, cũng  thể mặc sườn xám.
Cô dâu   hơn, chỉ  thể mặc váy cưới đỏ mà thôi.
Bàn xong chuyện với Nhan Tư Tư, Chu Thục Văn đặt cọc hết tiền quần áo,  mới  về xưởng bột mì.
Nhan Tư Tư  khi tách khỏi Chu Thục Văn, liền trực tiếp rời khỏi huyện thành.
Ở một nơi   ai bên ngoài thị trấn, cô lấy chiếc xe đạp  khỏi  gian và đạp xe trở  thôn.
Trở  Thập Lý thôn, cô trực tiếp  đến đại đội,  đón hai nhóc con, thuận tiện  tiến độ công tác của tổ may.
Cô  ở cửa liền  thấy hai nhóc con  bên cạnh Vương Yến Phương, trong tay ôm đồ chơi nhỏ, đầu cúi đầu   sức sống.
Có thím phát hiện Nhan Tư Tư ở cửa, cao giọng hô: "Tư Tư về  đấy ."
"Vâng, cháu  mới về." Nhan Tư Tư  chào hỏi  .
Đại Bảo và Bối Bối  thấy thanh âm của Nhan Tư Tư, trong nháy mắt liền ngẩng đầu, ném đồ chơi trong tay  lên.
Hai  em phốc phốc chạy về phía Nhan Tư Tư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chạy tới gần, Nhan Tư Tư khom lưng một trái một  ôm bọn nhỏ lên.
"Đại Bảo, Bối Bối  nhớ  ?"
Đại Bảo và Bối Bối đồng thanh hô: "Nhớ ạ!"
Nghe thấy giọng  của hai nhóc con, tâm tình Nhan Tư Tư đặc biệt vui vẻ, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của bọn nhỏ.
Tiếp theo, cô phân công việc  cho các thành viên của tổ may.
Đơn giản là  khi tan tầm  thu dọn dụng cụ và vật liệu  sử dụng,  trực ngày quét dọn xong  nhớ khóa cửa.
Sau khi bàn giao xong, cô ôm hai đứa con  đến bên cạnh chiếc xe đạp.
Nhan Tư Tư thả hai nhóc con xuống đất, kéo xe đạp rời , để Đại Bảo và Bối Bối  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-180.html.]
Đại Bảo và Bối Bối  thấy   về, cả hai sung sướng vô cùng,  bên cạnh cô ríu  chuyện xảy  hôm nay.
Nhan Tư Tư kiên nhẫn thỉnh thoảng đáp , nghĩ thầm hai bé nhà cô ngoan quá ,  cần lo lắng.
Đang nghĩ như , Bối Bối  cẩn thận vấp ngã,  sấp  mặt đất.
Cô bé  sấp  mặt đất ngẩng đầu  Nhan Tư Tư,  : "Mẹ, Bối Bối ngã ."
Nhan Tư Tư: "..."
Là  già như cô  hiểu, ngã xuống là chuyện gì thú vị ?
Cô thấy Đại Bảo  xổm xuống  đỡ Bối Bối dậy, quyết định  ở bên cạnh ,   ý  ôm cô bé dậy.
Bối Bối chớp chớp mắt như quả nho lớn, bắt lấy đại bảo  buông, thuận thế kéo đại bảo xuống.
"Mẹ,  hai cũng ngã ."
Đại Bảo: "..."
Nhan Tư Tư xem như hiểu con gái bảo bối nhà cô   cái gì, vẫn  ở nơi đó  nhúc nhích.
"Chính  ngã xuống thì  tự   lên nha."
Nghe Nhan Tư Tư  như , Bối Bối bĩu môi.
Đại Bảo  lên vỗ vỗ tuyết và bùn đất dính  , nhắc nhở: "Bối Bối,  kéo xe  ."
Bối Bối  xe đạp, cọ xát bò dậy.
"Mẹ vì xe mà  ôm Bối Bối."
Cú ngã  điểm luôn .
Nếu ba Cố ở đây... hình như cũng sẽ  ôm bé dậy.
Ba chỉ ,"Mẹ con  tự ngã thì  tự  dậy."
Bối Bối yên lặng thở dài, cảm thấy  tuổi còn nhỏ còn  tự chịu nhiều thứ.
Đại Bảo liếc mắt  em gái nhà , nghĩ thầm  mới  gánh chịu đây.
Mỗi  em gái ngã xuống, nhất định  kéo   theo.
Nếu nhóc con  hợp tác, em gái sẽ mất hứng.
Nhan Tư Tư  bộ   thấy tâm tư nhỏ của hai  em, dẫn bọn nhỏ tiếp tục  về phía .