Không đợi Cố Uyên đáp , cô ôm chặt Bối Bối trong ngực, bước nhanh  khỏi khách sạn quốc doanh.
Cố Uyên ôm Đại Bảo, theo sát bước chân của Bối Bối.
Trong cửa hàng,  phụ trách giơ tay lên  đánh Vương Nhị Mai, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, chỉ chỉ hai  bên cạnh.
"Mọi  dẫn Vương Nhị Mai  phía , xem cô  rốt cuộc  ."
Hai  đều  chút sợ hãi, yên lặng lui về phía  một bước, sợ Vương Nhị Mai thật sự  bệnh gì sẽ lây nhiễm.
Người phụ trách tức giận đến mức râu vểnh lên, một tay bóp eo, chỉ  Vương Nhị Mai.
"Vương Nhị Mai!   quan tâm cô  cái quái gì, lập tức rời khỏi nơi  ngay! Sau ...  còn   nữa!'
Vương Nhị Mai     , ấm ức  chịu nổi, nước mắt trong mắt ào ào chảy  ngoài.
Hai tay cô   ngừng gãi  , gian nan : "Ngứa."
"Nói với ông đây thì  lợi ích gì chứ?" Người phụ trách trừng mắt  Vương Nhị Mai một cái,"Mau rời khỏi nơi , đến bệnh viện khám bệnh!"
Vương Nhị Mai  nghĩ  biện pháp  hơn, chỉ  thể chật vật chạy  khỏi khách sạn, chạy về phía bệnh viện huyện.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên kéo xe đạp  ven đường, chợt  thấy một bóng đen từ phía  lao , rầm rầm chạy về phía phương xa.
Nếu   Vương Nhị Mai  chạy  hùng hùng hổ hổ, Nhan Tư Tư chắc chắn  chú ý tới.
Bối Bối  Cố Uyên cõng  lưng, cũng  thấy  một cái bóng chạy .
Cô bé đưa tay  chỉ về phía : "Cha, , đuổi theo, đuổi theo!"
Đại Bảo   chiếc ghế xe đạp, lặng lẽ : "Em gái, chúng  về nhà ."
Bối Bối  ,  kiên trì  đuổi theo: "Vâng, về nhà !"
Nhan Tư Tư và Cố Uyên  , khóe môi lóe lên nụ .
Nhan Tư Tư và Cố Uyên mỗi  bước lên xe đạp, đạp xe  ngoài huyện thành.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên     xa, bỗng dưng  thấy hai  con Lý Thục Ngôn và Tô Cảnh Ngọc.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-217.html.]
Nhan Tư Tư mắng một tiếng: "Hừ!"
Sau đó, cô dịu giọng  với Cố Uyên: "Cố Uyên, chúng  rẽ !"
Đi đường  sẽ trực tiếp rẽ trái,  cần  ngang qua  con Tô gia.
Nào  Tô Cảnh Ngọc giống như phát điên, bỗng nhiên chạy như bay chắn  xe đạp của Nhan Tư Tư.
Đây là tự tìm đường chết!
Trong lòng Nhan Tư Tư  chút hưng phấn, động tác đạp xe đạp  chân tăng thêm chút khí lực, nhanh chóng vọt về phía .
Mắt thấy sắp đụng  Tô , Tô Cảnh Ngọc sợ tới mức nhảy sang bên cạnh.
"Nhan Tư Tư cô..."
Anh  còn  dứt lời, Nhan Tư Tư liền đạp xe  ngang qua bên cạnh, vươn chân  đạp mạnh Tô Cảnh Ngọc một cước.
Dường như lo lắng một cước quá nhẹ, cô tăng nhanh tốc độ đá mạnh một phát nữa.
Tô Cảnh Ngọc   xe đạp đụng trúng,   Nhan Tư Tư đá văng  xa ba thước.
Nếu   lo lắng xe đạp sẽ mất thăng bằng, Nhan Tư Tư khi đạp Tô Cảnh Ngọc tính toán dùng sức hơn.
Đại Bảo   Cố Uyên,   chỗ xem chiến đấu  nhất.
Nhóc con  thấy Nhan Tư Tư đạp  bay,  quên  cho em gái : "Bối Bối,   lợi hại, đạp bay ."
Bối Bối ở  lưng Cố Uyên   thấy gì cả, cô bé lặng lẽ thò đầu , đáng tiếc tình huống chiến đấu  xong.
Cô bé bĩu môi : "Anh hai, Bối Bối   thấy gì cả!"
Tô Cảnh Ngọc   lên cao giọng với bóng lưng Nhan Tư Tư: "Nhan Tư Tư, cô  bản lĩnh  hả?! Ngay cả  ruột cũng đánh! Cô    ..."
Anh  còn  dứt lời,   đạp ngã xuống đất.
Cố Uyên  vặn đạp xe  ngang qua,  vặn  thấy con gái bảo bối của  , liền cho Tô Cảnh Ngọc một cước.
Đạp Tô Cảnh Ngọc xong, Cố Uyên nhanh chóng đạp xe đuổi theo Nhan Tư Tư phía .
Bối Bối  thấy cảnh , hưng phấn vỗ tay: "Anh hai, ba cũng  lợi hại nha!"