Đại Bảo  xong, dạy tiểu  chị em bên cạnh  một , còn nghiêm túc dặn dò cả hai. .
"Các   nhớ kỹ nha, nếu các  nhớ  ,   tớ  dạy nữa."
Nhan Tư Tư vẫn luôn chú ý động tĩnh của bọn Đại Bảo,  Đại Bảo đang dạy   nhận  chữ.
Lúc  cô  Được Đại Bảo  như , thật sự  nhịn   khẽ  tiếng.
"Cố Uyên, con trai  giỏi lắm đấy, tuổi còn nhỏ   thầy ."
Cố Uyên  khuôn mặt tươi  như hoa của vợ, khuôn mặt lạnh lùng ngày thường nhiễm ý .
"Do em dạy  cả đấy."
Bà Vương ở một bên cảm thán : "Đại Bảo nhỏ như    chữ, còn  thể dạy bọn nhỏ, chắc chắn   sẽ  giỏi đây." ,
"Tất nhiên ." Thím Lý chắp hai tay  lưng, nở nụ ,"Phải xem Đại Bảo và Bối Bối là con cái nhà ai. Tư Tư và thanh niên trí thức Cố đều là   sách, Đại Bảo gọi là di truyền, cũng là một  thông minh."
"  bảo Thạch Đầu nhà chúng  ngoan ngoãn  học, nhất định  học thêm, học tập nhà Tư Tư."
Vân Mộng Hạ Vũ
Những thứ khác thím   hiểu, nhưng thím  cảm thấy Nhan Tư Tư  văn hóa  giống Cố Uyên trong thôn.
Bọn họ  kiến thức, ý tưởng,  thể kiếm tiền, còn  thể tạo công ăn việc  cho  trong thôn nữa.
Thím Lý hy vọng cháu trai của    cũng sẽ   như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-221.html.]
Thím  và con trai cả đời bám víu mất ruộng đất, chỉ  thể miễn cưỡng ấm no.
Bình thường bọn họ sinh bệnh cũng  dám  khám, bởi vì   tiền, cũng sợ kiểm  là bệnh nặng.
Đến lứa con cháu, thì  thể mãi như  .
Bà Vương  thím Lý  như , im lặng trong hai giây.
Ngay lập tức, bà  đồng ý: "Cô  đúng lắm."
"Trong thôn chúng  ai  thể so sánh với Tư Tư với Cố Tri Thanh chứ? Bọn họ từng  sách đúng là quá ưu tú, Cảnh Hoa nhà thôn trưởng cũng là   văn hóa, cũng ưu tú  kém."
"Còn  những  trẻ tuổi trong Điểm tập kết thanh niên trí thức, bọn họ  nông nghiệp  giỏi như chúng , nhưng  chuyện  việc chung quy cũng khác với chúng , còn thông minh hơn cả chúng  ."
Nhan Tư Tư  bên cạnh   những lời ,    dám xen .
Cô   từ khi nào  trở thành "tấm gương" của  trong thôn, còn để  khác cố gắng như cô và Cố Uyên.
Trước  cô ở Nhan gia,  rõ Nhan gia sẽ  đưa cô  học, cuối cùng vẫn ầm ĩ nhất định   học.
Khi đó ngoại trừ nhà thôn trưởng, những thôn dân khác đều  hiểu  suy nghĩ của cô,  rõ vì  cô nhất định   sách.
Cũng may   chỉ  hiểu, chứ  ai  gì về cô.
Khi thôn trưởng và vợ thôn trưởng tài trợ cho cô  học, còn  dân làng cảm thấy vui mừng cho cô, bởi vì cuối cùng cô cũng  thể   những gì cô .