Nhan Tư Tư và Bối Bối  tranh, sáu sợi lông chia  ba sợi bên trái, ba sợi bên .
Nhan Tư Tư hít sâu một , mỉm  nhẹ nhàng sờ sờ đầu Bối Bối.
"Bối Bối còn   gian tiến bộ  lớn nha, cố lên."
Bối Bối giơ nắm đ.ấ.m nhỏ lên, dáng vẻ vô cùng sung sướng: "Bối Bối sẽ cố lên! Bối Bối   sẽ vẽ  -"
Nhan Tư Tư gật đầu: "Mẹ tin Bối Bối nhất định sẽ  ."
Bức tranh ... chắc khó mà vượt qua nhỉ?
Bọn họ một nhà bốn   ngòi bút của Bối Bối, thành công trở thành một nhà sáu sợi tóc.
Phía bên .
Cố Uyên ở huyện thành  xong việc, cưỡi xe đạp định trở về Thập Lý thôn.
Còn  rời khỏi huyện thành,   gặp Thẩm Duật Phong.
Thẩm Duật Phong từ xa nhận  Cố Uyên, xông tới ngăn xe đạp của , nhếch miệng .
"Cố Uyên, chúng  thật sự  duyên phận, lúc  còn gặp  . Đi thôi, về văn phòng uống một tách  với ."
Cố Uyên hờ hững   : "Đội trưởng Thẩm, gọi   cục hình như   là chuyện may mắn gì chứ?"
Không , còn tưởng   phạm  chuyện gì.
"Anh Uyên,  thể  như ,   tuyệt đối là chuyện ." Thẩm Duật Phong ,"Lần  ở trong núi, chính là   cứu ,  giúp chúng  bắt , chắc  còn nhớ rõ chứ?"
"Chúng  căn cứ  mấy  bắt  , túm gọn một băng đảng.   sớm xin phần thưởng cho  ,  cứ , còn giúp chúng  bắt , đáng lý nên  khen thưởng."
Cố Uyên suy nghĩ vài giây, nghĩ phần thưởng hẳn là sẽ  tiền, mà vợ  Nhan Tư Tư thích tiền.
Nghĩ tới đây,  gật đầu đáp lời: "Được,   thôi."
Cố Uyên quả thật nhận  phần thưởng, một tấm bằng khen của nhà hoạt động trí thức trẻ, cùng với hai trăm đồng, còn  mấy tờ phiếu
Vân Mộng Hạ Vũ
Tấm giấy khen , là bởi vì Cố Uyên ở Thập Lý thôn vốn là thanh niên trí thức, mới dùng danh hào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-239.html.]
Cố Uyên cầm phần thưởng  rời ,   Thẩm Duật Phong giữ khách.
"Anh Uyên, đừng vội !   việc   cần  giúp."
Cố Uyên  Thẩm Duật Phong   chuyện : "Nói . Chuyện nguy hiểm thì vợ   cho  , nghĩ cho kỹ  hẵng ."
Cấp  phái nhiệm vụ cho ,    hai lời là  thể nhận.
Hỗ trợ Thẩm Duật Phong,   suy nghĩ kỹ càng, dù  nhỡ  thương đến , thì vợ  sẽ đau lòng tức giận.
Trong quá khứ,   thể liều lĩnh,  sợ nguy hiểm,  sợ  thương.
Bây giờ    lời vợ , như  mới  thể sống  với vợ và hai đứa con.
Thẩm Duật Phong rót cho Cố Uyên một tách : "Anh Uyên,  là loại   để ý đến nguy hiểm của  ?  chỉ để  giúp đỡ."
Trong cục bọn họ nếu thiếu nhân lực, Thẩm Duật Phong  thể thỉnh cầu đơn vị cấp  thượng cấp viện trợ,    thể trực tiếp kéo Cố Uyên ?
Nghe    như , Cố Uyên coi như yên tâm: "Cậu  ."
Thẩm Duật Phong chờ chính là những lời , tâm tình   trong nháy mắt   lên, nhưng chung quy vẫn  mỉm  .
Anh   nhận  một nhiệm vụ mới và khó khăn hơn.
Cố Uyên chăm chú  Thẩm Duật Phong  xong, đưa  một ít đề nghị cho  ,  thương lượng với   hồi lâu.
Lúc Cố Uyên   khỏi cục  là  năm giờ chiều.
Cố Uyên lấy xe đạp về,  lên đạp  nhanh, chỉ  về nhà càng sớm càng .
Nào ngờ  đường trở về thôn,  đường gặp một thiếu niên mười tám mười chín tuổi vô cùng sốt ruột.
Phía  thiếu niên còn cõng một ông chú  ngất.
Thiếu niên cõng ông chú  ngừng chạy về phía , đại khái là quá mệt mỏi,   chạy đầy mồ hôi, tốc độ so với  lớn bình thường còn chậm hơn.
Cố Uyên nghĩ đến nghề nghiệp của , theo bản năng dừng xe đạp bên cạnh bọn họ.
"Cần giúp đỡ ?"