Anh  chạy về nhà nấu cơm cho vợ và hai đứa con, xem   về trễ .
Thiếu niên  chút cảnh giác  Cố Uyên, mà trong ánh mắt cảnh giác   ẩn chứa cảm kích, thoạt   mâu thuẫn.
"Có thể mạo  hỏi một chút,  là ai,  ở  ?"
Cố Uyên thản nhiên  lướt qua thiếu niên màu da lúa mì  mặt: "thanh niên trí thức của Thập Lý thôn, Cố Uyên."
"Anh là Cố Uyên?" Thiếu niên  chút  thể tin ,"   Cố Uyên ở Thập Lý thôn    hung dữ,   thể là ?"
"Quên ,    với  nữa,   vội vàng đưa  đến bệnh viện."
Thiếu niên  xong liền cõng ông chú tiếp tục .
Cố Uyên nhấc chân ngăn cản đường  của   : "Đây là dáng vẻ vốn  của , vợ  cạo râu cho , còn cắt tóc cho ."
Anh bước xuống xe, cởi bỏ chiếc ghế nhỏ  buộc  xà ngang.
"Xe cho  mượn, nhớ đưa trả về Thập Lý thôn cho ."
"Nếu    danh tiếng của , cũng đừng nghĩ  của riêng, nếu   sẽ  trả giá."
Thiếu niên   giọng điệu lạnh lùng của Cố Uyên,  thấy   tuy rằng  trai, nhưng quả thật  lạnh lùng  hung, ngược  tin  thật sự là Cố Uyên.
Cậu   chút do dự : "Chú  ngất xỉu , sợ là    xe đạp."
Cố Uyên đón ông chú từ  lưng  : "Đưa lên xe."
Thiếu niên  dám do dự nữa, lập tức   ghế xe đạp,  đầu  Cố Uyên.
Chỉ thấy Cố Uyên ôm ông chú lên ghế  xe đạp, để ông chú tựa  lưng thiếu niên.
Ngay  đó, Cố Uyên cầm sợi dây thừng  , trói ông chú và thiếu niên  với .
"Như  chắc  thành vấn đề chứ?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không thành vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-240.html.]
Cố Uyên gật đầu: "Cậu  thể ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiếu niên  định phóng xe , suy nghĩ chốc lát   đầu  về phía Cố Uyên.
"Cảm ơn  nhiều.  là Chu Hạ,  Thanh Hà thôn bên cạnh Thập Lý thôn."
Cố Uyên gật đầu tỏ vẻ ,   đầu  về phía Thập Lý thôn.
Chu Hạ cũng  dám chậm trễ nữa, điên cuồng đạp xe đạp, đưa ông chú đến bệnh viện huyện.
Nhan Tư Tư ở nhà,  thấy tiếng gõ cửa   mở cửa, thấy Cố Uyên  một  ngoài cửa, dịch sang bên cạnh hai bước để  .
"Anh Uyên,    đạp xe đến đại đội bộ ,  để  xe ở đại đội hả?"
"Không ." Cố Uyên   về phía phòng bếp  đáp  Nhan Tư Tư: "Tư Tư, buổi chiều  đến huyện thành, còn  tìm  Tô gia."
Anh  trộm biểu tình của Nhan Tư Tư,  xem cô phản ứng như thế nào.
Nhan Tư Tư  nhíu mày: "Anh Uyên, buổi sáng    sẽ giải quyết cho em,  mà hành động nhanh như  ?"
Cố Uyên  thấy dáng vẻ vui vẻ của Nhan Tư Tư,  mặt bất giác cũng nhiễm ý .
"Phải,  chỉ  cảnh cáo họ thôi. Nếu   sự cho phép của em, bọn họ sẽ  tự tiện chạy tới Thập Lý thôn tìm  nữa."
Nhan Tư Tư rửa tay cho Cố Uyên: "Anh Uyên thật , tối nay  ăn gì? Em lấy nguyên liệu từ  gian cho ,  tự ."
Cố Uyên xoa xoa tay, suy nghĩ một chút,  như : "Có chút  ăn cua. Lần cuối cùng ăn cua  từ năm ngoái lúc em  ."
"Không thành vấn đề." Nhan Tư Tư bắt đầu nghĩ nên  cua như thế nào,"Đại Bảo và Bối Bối  tiện ăn cay,  một con cua hấp. Nếu   ăn hương vị khác, thì  đĩa khác ."
Nghĩ như , Nhan Tư Tư cảm giác nước miếng trong miệng cũng nhiều hơn, cô cũng  ăn.
Cô vốn  nấu cơm sớm, nghĩ đến Cố Uyên  khi  khỏi cửa dặn dò cô, nhất định  chờ  trở về nấu cơm, cho nên cũng đợi đến bây giờ.
Cô  nghĩ tới Cố Uyên so với ngày thường trở về còn muộn hơn, thiếu chút nữa cô định dẫn hai đứa con đến tổ may xem chuyện gì  xảy .
Cố Uyên rửa tay,  nhà chính  chuyện với hai bé,  đó  tự giác   phòng bếp.