Nhan Tư Tư thoáng suy nghĩ ba giây, cho rằng việc  nên  càng sớm càng .
"Anh Uyên, bây giờ em  một chuyến ,  nhớ chú ý động tĩnh của hai nhóc con."
Cô chạy về nhà chính  hai nhóc con, bảo bọn nhỏ ngoan ngoãn ở trong phòng   chạy, lập tức  cửa  tới nhà Nhan Lập.
Nhan Lập   ý đồ của Nhan Tư Tư, thần sắc nhất thời nghiêm túc, lông mày cũng nhíu .
"Tư Tư, việc  chú lập tức  thông báo cho  . Trước  trong thôn chúng  từng  trẻ con mất tích,   cũng  thể xảy  chuyện nữa."
Nhan Tư Tư thông báo đúng chỗ, cũng nhanh chóng về nhà.
Nhan Lập bảo con trai Nhan Cảnh Hoa đưa Nhan Tư Tư trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Tư Tư  khoát tay áo: "Chú ,  cần phiền phức như , cháu tự về ."
Nhan Lập cố ý nhăn mặt: "Tư Tư, cháu   đồng chí nữ  thể đơn độc  ngoài, thế cháu    hành động một ?"
Nhan Tư Tư nghẹn lời,  còn cách nào khác chỉ  thể chấp nhận chuyện Nhan Cảnh Hoa đưa cô về nhà.
Hai    đường, tán gẫu   Đại Bảo và Bối Bối, chính là chuyện của tổ may.
Đưa Nhan Tư Tư đến cửa nhà,  cô  cửa, Nhan Cảnh Hoa mới xoay  trở về.
Nhan Cảnh Hoa cước bộ  ngừng, trong miệng lẩm bẩm  chuyện.
"thanh niên trí thức Cố càng ngày càng  tiền đồ, nấu cơm cũng thơm như Tư Tư, đồ ăn nhà  khi nào mới  thể thơm như ?"
Nhan Tư Tư trở  trong viện, bởi vì tai lực siêu cường   tiếng Nhan Cảnh Hoa lẩm bẩm,  nhịn    tiếng.
Cố Uyên trong phòng bếp  thấy tiếng  của vợ , lúc  mở miệng hỏi: "Tư Tư, chuyện gì khiến em vui vẻ như  chứ?"
Nhan Tư Tư   phòng bếp, ý  dịu dàng  Cố Uyên.
"Anh Cảnh Hoa khen  nấu thức ăn thơm ngon, còn   càng ngày càng lợi hại."
Cố Uyên nhanh chóng xào vài món ăn trong nồi, sải bước  tới hôn lên môi Nhan Tư Tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-242.html.]
"Vợ  ăn  ngọt quá, nên thưởng."
Nhan Tư Tư sờ sờ môi  mới  hôn, liếc cố Uyên một cái.
"Đó là  Cảnh Hoa khen ,  liên quan gì đến em. Chẳng nhẽ   thưởng cho  Cảnh Hoa ?"
"Vậy tuyệt đối  !" Cố Uyên cao giọng ,"Anh chỉ hôn vợ ! Huống chi bây giờ là em tự , thì cũng tính là vợ khen !"
Nhan Tư Tư  chút bất đắc dĩ: "Anh Uyên,  nhỏ giọng một chút ,  thật sự  sợ   thấy ? Phòng bếp bên cạnh chính là nhà Vương Đại Sơn, nếu   và Tiểu Thảo  thấy,     hổ thì em cũng ngại."
Có trời mới   Uyên nhà cô lúc giao giọng sẽ lớn tiếng cỡ nào.
Không hổ là quân nhân, giọng vang dữ đội.
Cố Uyên lúc  vội vàng múc cua cay trong nồi,  chằm chằm nồi.
Xét thấy lời  của Nhan Tư Tư,  hạ thấp giọng: "Nghe thấy vợ bảo  thưởng cho Nhan Cảnh Hoa, nhất thời  chút kích động  khống chế  âm thanh."
Nhan Tư Tư  tới đẩy củi đang cháy trong bếp, tỏ vẻ  gánh nổi nỗi oan .
"Anh đang trách em ? Anh..."
"Không ." Cố Uyên lo lắng tối nay  thể giao lương thực, vội vàng ngắt lời Nhan Tư Tư: "Anh đang trách Nhan Cảnh Hoa."
"Đang yên đang lành,   ở  mặt em khen   cái gì? Làm cho vợ  còn ghen, ngày mai  sẽ  đến tổ may xử lý  ."
Nhan Tư Tư nở nụ : "Anh Uyên, cái miệng  của  càng ngày càng ghê gớm."
Không  cả,   bảo cô gánh nỗi oan cho .
Nhoáng cái mâm cơm nhà  xong.
Một nhà bốn   ở bàn ăn, thời gian ăn tối ấm áp  .
Có Cố Uyên  thịt cua cho hai nhóc con, Nhan Tư Tư chỉ cần tự  ăn là .
Thỉnh thoảng, cô cũng gắp thức ăn cho Cố Uyên và hai đứa con.
Một nhà bốn   ăn no, Cố Uyên còn  kịp thu dọn bát đũa  bàn, liền  thấy ở cửa viện  tiếng gõ cửa "cốc cốc".