Hai vợ chồng liếc  một cái, Cố Uyên   ngoài mở cửa.
Cửa viện  mở , Cố Uyên thấy Chu Hạ kéo xe đạp  ở ngoài cửa.
Bên cạnh, còn  ông chú mấy hôm ."
"Chu Hạ,  tới trả xe ? Ông chú nếu  khỏe, thì  đạp xe đưa chú  về thôn, hôm khác  đến trả xe ."
Chu Hạ còn  kịp mở miệng, ông chú   lên tiếng .
"Cháu chính là Cố Uyên đúng ? Chú  Chu Hạ  chuyện cháu cho mượn xe, cảm ơn cháu  giúp đỡ. Là chú bảo Chu Hạ trực tiếp dẫn chú tới đây."
"Chú  trực tiếp cảm ơn cháu. Còn  chính là trả xe. Bất kể là chú  là Chu Hạ, đều  thích hợp đạp xe trở về thôn."
Nghe ông chú  như , hơn nữa từ khí chất   chú , Cố Uyên đại khái  thể đoán  chú  ở Thanh Hà thôn là nhân vật gì.
Người từ trong thành, bây giờ ở Thanh Hà thôn trông trâu.
Về phần Chu Hạ,  sinh  và lớn lên ở Thanh Hà thôn, trong nhà bần hàn, chỉ    và em gái nương tựa lẫn .
Chu Hạ tiếp tục lời ông chú : "Anh Cố Uyên,    chỗ cần em, thì  thể đến Thanh Hà thôn tìm em."
Chu Hà  thích nợ  khác.
Lúc , Bối Bối từ trong phòng chạy .
"Ba ơi, ai đây ạ?"
Cố Uyên cúi đầu  Bối Bối chạy , sờ sờ cái đầu nhỏ bé của : "Bối Bối, gọi ông , chú Chu nữa."
Bối Bối  hô: "Cháu chào ông! Chú Chu!"
Đại Bảo  theo phía  Bối Bối, cũng hô theo: "Cháu chào ông, chú Chu."
Ông chú  gật đầu, sờ sờ túi  ,  mặt  chút quẫn bách.
"Lần  ông cho các cháu kẹo nhé."
Chu Hạ  thấy hai nhóc con gọi chú nó, tâm tình  chút phức tạp.
Cậu  năm nay hai mươi tuổi, tuổi  ở nông thôn đa  đều  vợ  con,  gọi là chú  bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-243.html.]
Chỉ là   ở Thanh Hà thôn,  từng  đứa nhỏ gọi   là chú.
Đám trẻ con , chỉ cần  thấy   liền chạy , giống như   là ôn thần gì đó.
Cậu    trong thôn đều xem thường , nhà   ở trong mắt  ngoài nghèo  thể nghèo hơn, dù  nhà    sớm  còn.
Trong nhà chỉ  hai    và em gái, sống trong một ngôi nhà cũ nát.
Bà mối   tìm đối tượng, cũng tuyệt đối sẽ  bước  cửa nhà .
Bối Bối  hì hì, đôi mắt to giống như  : "Ông nội,  cần kẹo  ạ."
Lập tức, cô bé chạy tới kéo tay Chu Hạ: "Chú Chu, chú  vui ?"
Chu Hạ hiếm khi lộ  nụ ,  xổm xuống đối diện với Bối Bối.
"Bối Bối, chú vui mà. Chỉ là  đầu tiên  thấy  khác gọi  là chú,  kịp phản ứng thôi."
Đại Bảo  tới,  Chu Hạ: "Chú Chu, cháu là Đại Bảo."
Nụ   mặt Chu Hạ sâu hơn một chút: "Chào Đại Bảo."
Nhan Tư Tư ở bên trong bưng bát đũa đến phòng bếp, lúc  cũng  về phía cửa viện.
"Anh Uyên,   mời khách  uống nước ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Uyên  bên cạnh nhường đường: "Đại Bảo, Bối Bối, dẫn ông nội và chú Chu  đo."
Chu Hạ cùng ông chú đều khoát tay áo: "Không cần, chúng  về ngay đây."
Bối Bối hai tay ôm  ,  Chu Hạ hừ một tiếng: "Không  lời  cháu, cháu sẽ  gọi cháu là chú Chu nữa."
Đại Bảo bên cạnh   gì, trực tiếp lôi kéo ông chú   trong.
Ông chú và Chu Hạ đều  chút bất đắc dĩ, chỉ  thể theo hai nhóc con  phòng.
Nhan Tư Tư  theo phía  bọn họ,  tiên  nhà chính rót cho mỗi  bọn họ một ly nước nóng.
"Cháu là vợ Cố Uyên, Nhan Tư Tư. Mọi  mới từ trấn về ? Ngồi xuống uống ngụm nước  ấm cơ thể ."
Đêm đầu tháng tư vẫn  lạnh, huống chi hai   quần áo đơn bạc.
Hai  đều  chút câu nệ, nhưng cả hai vẫn  xuống, cầm nước nóng Nhan Tư Tư rót cho bọn họ uống mấy ngụm.