Cố Uyên  ở phía , kéo xe đạp  sân,  đó mới trở  nhà chính.
"Chu Hạ, ông chú,   xác định lát nữa  đạp xe trở về Thanh Hà thôn? Hai   bộ từ đây về nhà, về đến nhà cũng  nửa đêm."
Chu Hạ  lên tiếng,  về phía ông chú.
Ông chú khoát tay áo: "Không thích hợp,     thấy  . À... Quên tự  giới thiệu, chú họ Nhâm,   gọi chú Nhâm là ."
Bối Bối chớp chớp mắt to: "Chú Nhâm!"
Một tiếng chú Nhâm của Bối Bối, khiến    ha ha.
Chú Nhâm nâng tay xoa xoa đầu Bối Bối: "Chú Nhâm  để ba  cháu gọi, cháu  gọi ông Nhâm."
Bối Bối bĩu môi: "Dạ, ông Nhâm -"
Nhan Tư Tư thấy hai nhóc con  thích Chu Hạ và Chú Nhâm, nghĩ hai  từ bệnh viện huyện trở về, ước chừng  kịp ăn gì.
"Chú Nhâm, đồng chí Chu Hạ,    ăn cơm tối đúng ? Để cháu  nấu cho   vài món."
"Không cần,  cần phiền thế ." Chú Nhâm từ chối ,  đó  lên,"Nước cũng  uống qua, cháu và Chu Hạ nên trở về."
Chu Hạ cũng    phiền Nhan Tư Tư và Cố Uyên,     cần khách khí như .
Nhan Tư Tư  về phía Cố Uyên, dáng vẻ như  , khách của  thì chiêu đãi .
Cố Uyên bắt  tín hiệu trong ánh mắt của vợ, khóe môi  nhếch lên.
"Tư Tư, nếu chú Nhâm và chu Hạ chê tay nghề của chúng , thì  cần miễn cưỡng. Em  lấy vài miếng bánh ngọt để   ăn  đường."
Nhan Tư Tư gật đầu, xoay    phòng.
Ban đầu trong nhà  một  đồ ăn khô, cất hết trong tủ nhỏ trong nhà chính.
Sau đó Nhan Tư Tư đặt hết đồ   gian, trong  gian  cần lo lắng hết hạn   .
Cô lấy  bánh hạt dẻ và vài bánh rau dại từ  gian, bọc trong hai phần giấy dầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-244.html.]
Bước  khỏi phòng, Nhan Tư Tư liền  thấy chú Nhâm và Chu Hạ  , hai nhóc con lôi kéo bọn họ  cho .
Nhìn thấy Nhan Tư Tư  , Bối Bối mở miệng : "Mẹ  ,  để ông , thì ông mới   nha."
Cô bé  hết !
Mẹ cô bé  lấy thức ăn cho ông Nhâm và chú Chu đang đói bụng,  cô bé còn  ,  thể thả bọn họ .
Nhan Tư Tư trực tiếp nhét đồ  gói  tay hai : "Hai  cầm đồ ăn , mấy thứ  đều do cháu và Cố Uyên tự ,  đáng giá."
 lúc , Đại Bảo : "Ba  cháu nấu ăn ngon lắm, nếu  ăn sẽ  tiếc. '
Chú Nhâm và Chu Hạ  thoáng qua lẫn , đều cúi đầu  thứ  tay dùng giấy dầu bọc , cuối cùng vẫn nhận lấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả hai thực sự ngửi thấy mùi thơm.
Rõ ràng giấy dầu bọc mấy lớp, gói kín như  mà còn  thể ngửi thấy mùi thơm, nghĩ đến hẳn là thật sự  ngon.
Đã lâu  hai   ăn đồ thơm như .
Chú Nhâm cảm kích  : "Cố Uyên, Tư Tư, cám ơn hai đứa. Nếu... chú  thể trở về thành,    chuyện gì hãy đến tìm chú."
Chú   rõ khi nào   thể trở về thành, hoặc là  thể trở về thành  .
Cho nên, chú   tiết lộ tên đầy đủ của , lo lắng sẽ gây phiền toái cho Nhan Tư Tư và Cố Uyên.
Nếu   buổi tối, chú  cũng  dám  theo Chu Hạ tới đây, chỉ  ở bên ngoài tìm một chỗ chờ Chu Hạ trả xe xong cùng về Thanh Hà thôn.
Chú   về phía hai nhóc con, khóe môi lóe lên ý : "Cũng cảm ơn Đại Bảo và Bối Bối."
Chu Hạ   gì, lời cảm kích     một ngày  quá nhiều,   sẽ dùng hành động trả  cho Nhan Tư Tư và Cố Uyên.
Hai  kiên trì   về, Nhan Tư Tư   ở nhà chăm sóc bọn nhỏ,   cách đạp xe đưa bọn họ, cũng chỉ  thể đưa bọn họ đến cửa.
Thấy   bọn họ  mang theo thứ gì, Nhan Tư Tư bảo Cố Uyên cầm đèn pin chiếu cho cả hai.
Nhan Tư Tư cũng giống như Cố Uyên, đại khái đoán  chú Nhâm là  như thế nào.
Hai vợ chồng  tiện tiết lộ cái gì với chú , chỉ  nhất định  tin tưởng hy vọng.