Thẩm Dần phía   bóng lưng Cố Uyên, dùng sức thở dài, nhận mệnh xách túi lớn túi nhỏ, cất bước bỏ chạy, mãnh liệt đuổi theo phía  Cố Uyên.
Nhan Tư Tư ở nhà dẫn hai đứa con đưa Tiểu Thảo  ngoài, liền  thấy Cố Uyên nhanh chóng đạp xe trở về.
"Cố Uyên,  chậm thôi!"
Đại Bảo và Bối Bối cũng hét lên: "Ba ơi, chậm thôi!"
Vừa dứt lời, Cố Uyên  dừng xe đạp  mặt bọn họ, bước khỏi xuống xe.
"Tư Tư, Đại Bảo, Bối Bối, chúng  về nhà."
Nhan Tư Tư luôn cảm thấy  gì đó  đúng,    Uyên nhà cô đạp xe giống như  hổ đuổi theo phía .
Cô  về phía Cố Uyên trở về, liền thấy một chấm đen càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn.
Thấy rõ là một  xách túi lớn túi nhỏ  vẻ vô cùng chật vật.
"Anh Uyên, đây là..."
Cố Uyên  đầu  liếc mắt  Thẩm Dần: "Vợ,  cần quan tâm đến  ."
Nghe Cố Uyên  như , Nhan Tư Tư cũng dắt Đại Bảo và Bối Bối xoay   trong sân.
Cố Uyên kéo xe đạp  theo phía ,  khi dừng xe đạp xong, liền  thấy Thẩm Dần xông .
Thẩm Dần   thấy Nhan Tư Tư thì ngẩn , lập tức  gật đầu.
"Chào em dâu,  là Thẩm Dần."
Cậu  xem như  hiểu rõ, Cố Uyên       thích đồng chí nữ, mà chỉ thích  xinh  mà thôi.
Cố Uyên về nông thôn, trực tiếp tìm cho  một  vợ  nhất như Thiên Tiên.
Nhan Tư Tư  Cố Uyên, mới  với Thẩm Dần: "Thẩm Dần, hình như  gọi sai ,  nên gọi  một tiếng chị dâu."
Cố Uyên bên cạnh  lạnh : "Thẩm Dần  tiền đồ lắm đấy, đầu tiên là   chú út của chúng , hiện tại    ."
"Tư Tư, nếu  nhịn   đuổi khách, em sẽ  cảm thấy  hung dữ chứ?"
Tuy là  với Nhan Tư Tư, song ánh mắt Cố Uyên   chằm chằm Thẩm Dần, giống như  kéo Thẩm Dần  ngoài đánh một trận.
Thẩm Dần ở trong lòng yên lặng thở dài, nghĩ thầm Nhan Tư Tư cũng  dễ lừa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-252.html.]
Cậu  cho rằng    như , Nhan Tư Tư sẽ gọi một tiếng "".
Như thế,   cũng thuận lý thành chương   của Cố Uyên.
Thẩm Dần và Cố Uyên sinh cùng tháng, khi còn bé    hiểu chuyện,  thấy Cố Uyên    gọi  là , thì cũng gọi thật.
Vừa mới gọi thế thôi mà gọi tận hai mươi mấy năm.
Có trời mới      Cố Uyên gọi  một tiếng  cỡ nào!
"Cố Uyên,  đừng  thế nữa. Em nhận  ,  chính là  trai em, vĩnh viễn là   ?"
Lúc , Bối Bối từ phía  Nhan Tư Tư thò đầu , chớp chớp đôi mắt to.
"Chú là  chú út gọi tới ?
Chú út trong miệng Bối Bối, đương nhiên là Cố Trạch.
Thẩm Dần  thấy Bối Bối đáng yêu, ánh mắt nhất thời trở nên ôn hòa, trực tiếp nhét túi lớn túi nhỏ    trong n.g.ự.c Cố Uyên.
Cậu  tới gần Bối Bối, đưa tay  xoa đầu Bối Bối.
Đại Bảo trực tiếp kéo Bối Bối   lưng , ánh mắt  chút cảnh giác  Thẩm Dần.
"Không  ba  cho phép,   sờ em gái cháu."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tầm mắt Thẩm Dần chuyển đến   Đại Bảo, cảm thán : "Anh Uyên, chị dâu, hai đứa bé  chăm sóc kiểu gì mà đều  như hai  thế."
Cố Uyên hừ lạnh một tiếng, ôm thứ Thẩm Dần mang đến  về phía nhà chính.
"Con của  và Tư Tư đương nhiên  ."
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Uyên, trong lòng Thẩm Dần yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Trước    Cố Uyên gánh vác quá nhiều thứ, rõ ràng  thể sống  hơn,  vì những  em như bọn họ mà bôn ba.
Hiện tại Cố Uyên  thể   ở bên  cả đời,   hai nhóc con    đáng yêu, đại khái là ông trời đau lòng cho chính .
Nhan Tư Tư liếc mắt  Thẩm Dần, chỉ về phía bể nước: "Thẩm Dần,  sang bên  rửa tay . Đợi lát nữa tắm rửa  quần áo, nếu   như thế  Bối Bối sẽ  cho  ôm."
Bối Bối thích sạch sẽ.
 sạch sẽ của cô bé  khác với những  khác.
Cô bé  thể chơi bùn, chơi cát  cho  bẩn thỉu, song vẫn  thể  hì hì.