Chờ hai đứa con ngủ  , Nhan Tư Tư mới  chuyện Nhan Đại rơi xuống nước bỏ  cho Cố Uyên .
Bởi vì Nhan Đại xảy  chuyện, hôm nay Nhan Tú Hoa   biện pháp  giao hàng nữa.
Buổi chiều, Cố Uyên dẫn Đại Bảo và Bối Bối   ở tổ may.
Nhan Tư Tư cầm quần áo cô  xong, đạp xe lên con đường đến huyện thành giao hàng cho khách hàng.
Cô  lượt đưa quần áo đến tay khách hàng, đến cục tìm Thẩm Duật Phong một chuyến, bảo   đưa cho ông Thẩm một ít bánh ngọt cô và Cố Uyên .
Khi   khỏi cục, Nhan Tư Tư  đến cửa hàng Thập Lý thôn.
Cô  lâu   huyện thành,  đến xem tình hình  ăn của cửa hàng.
Không nghĩ tới khi bước  khỏi cửa hàng, trong quá trình cô cưỡi xe đạp trở về thôn,   từ ngõ hẻm bên cạnh lao  chặn đường  của cô.
Nhan Tư Tư vội vàng phanh ,  kỹ,  là   thiểu năng trí tuệ của Tô gia, Tô Cảnh Ngọc.
Khóe môi cô nhếch lên một tia châm chọc: "A,  định  em gái  tiễn cha ruột của cô  ? Tin tức nhanh nhạy thật đấy!"
Nghe Nhan Tư Tư  như , Tô Cảnh Ngọc theo bản năng nhíu mày, một tay nắm thành nắm đấm.
Tay ... Không  cầm túi gì.
"Nhan Tư Tư, cô đang  cái gì ?"
Nhan Tư Tư tỏ vẻ  bụng, nhún nhún vai: "Cha của em gái Tô Tinh Vãn  qua đời,  yêu thương em gái như ,   đưa tiễn Nhan Đại ?"
Cô  vui vẻ gán ghép  Tô gia với  Nhan gia  với , như  cô  thể luôn chán ghét Tô gia.
Kỳ thật cho dù Tô gia và Nhan gia  dính líu gì với , mặc dù Tô gia  cầu xin cô tha thứ như thế nào, cô cũng sẽ  d.a.o động nửa phần.
Kiếp  Nhan Tư Tư dùng cái giá là tính mạng để chứng minh, cô   nhân duyên tình ,  thể trở thành  một nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-270.html.]
Cô chỉ coi  nhảy  từ tảng đá,  cha  , nhưng  Cố Uyên yêu cô, cùng với hai bé con ngoan của cô và Cố Uyên.
"Nhan Đại đang yên đang lành   chết?" Tô Cảnh Ngọc nhíu mày càng sâu.
Khóe môi Nhan Tư Tư hiện lên: "Sao,  sẽ  cho rằng  đang lừa  chứ? Hay  nghĩ  đang nguyền?"
"Ai,  nhà họ Nhan  kỳ quái. Nhan Kiến Nghiệp cùng vợ bỏ chạy. Nhan Kiến Tài  đánh chết. Tôn Tố Phân, Vương Hồng Yến và Tô Tinh Vãn đều  bắt, Nhan Đại bây giờ cũng  còn nữa."
"À đúng,     quên  cho  , Nhan Đại  cháu ruột của ông  đẩy xuống sông mà mất mạng ?"
Nhìn thấy sắc mặt Tô Cảnh Ngọc càng ngày càng khó coi, trong lòng Nhan Tư Tư  hiểu   thoải mái hai phần.
Chỉ thấy Tô Cảnh Ngọc mặt âm trầm, nhét một túi đồ lớn  tay  trong n.g.ự.c cô, liền xoay  rời .
Đi   mấy bước, Tô Cảnh Ngọc liền nhanh chóng chạy vụt.
Nhan Tư Tư  lướt qua bóng lưng Tô Cảnh Ngọc, vuốt túi   nhét cho .
Cô  thể nhận đồ  Tô gia chủ động đưa tới, tránh cho   lầm tưởng cô còn  thể cho  Tô gia cơ hội.
 mà, cô  thể thông qua phương thức khác lấy đồ của Tô gia.
Nhan Tư Tư thoáng suy nghĩ một chút,  đầu xe  tới viện gia đình của xưởng cơ khí.
Cô thoải mái   viện gia đình, đưa đồ của Tô Cảnh Ngọc cho một vị bà thím trong viện gia đình,  là  thấy Tô Cảnh Ngọc giống như điên chạy nhanh, thế cho nên rơi mất đồ.
Thím  liếc mắt  túi của Tô Cảnh Ngọc, do dự  nhận lấy: "Tư Tư, nếu cháu  đến nơi , tự   trả ."
Nhan Tư Tư trực tiếp nhét đồ  trong n.g.ự.c thím : "Cháu trả đồ là do cháu thiện lương. Cháu   thấy họ là sự thật, cháu   gặp  họ nữa."
Bà thím thở dài: "Được , đợi lát nữa bọn họ tan , thím sẽ cầm đến Tô gia trả  cho bọn họ."
Nhan Tư Tư  , liền   Tô gia giờ phút     ở nhà.