Tô Tồn Chí  đề cập đến  Dịch gia còn , nhắc tới  Dịch gia, Lý Thục Ngôn liền  chút kích động.
"Tồn Chí, Cảnh Vân, nếu chúng    đối tượng hoài nghi,  thì   với Thẩm đội trưởng một tiếng ,   chừng  thể sớm phá án."
"Được, chúng   xã cung ứng mua đồ về, bằng  buổi tối   nồi nấu cơm,   bát đũa ăn cơm."
Tô Tồn Chí gật gật đầu: "Đi thôi, buổi trưa  kịp ở nhà nấu cơm,  nhà hàng quốc doanh ăn ."
Ông  cảm thấy may mắn vì kể từ khi  ăn trộm, bọn họ sẽ giấu một ít tiền phiếu phòng .
Còn  một phần  bọn họ cất ở chỗ khác,  ai   ở  cả.
Nhìn  Tô gia rời ,  tiếng bước chân bọn họ càng  càng xa, Nhan Tư Tư bước  khỏi  gian.
Công nhân xưởng cơ khí lục tục   về, Nhan Tư Tư quả thực  tiện rời khỏi Tô gia.
Chỉ là cô   ở chỗ  trì hoãn quá lâu, miễn cho Cố Uyên trong nhà cùng hai bé con lo lắng.
Nhan Tư Tư mở cửa  một khe hở, xem xét tình huống bên ngoài.
Thấy   ai chú ý đến Tô gia, cô mở hé cửa, bắt đầu ở trong viện gia đình tìm kiếm kẻ xui xẻo.
Thoáng  thấy một  đàn ông  từ bên ngoài   viện gia đình, Nhan Tư Tư từ  gian lấy  cái cung, một mũi tên b.ắ.n  chân kẻ xui xẻo.
Ngay  đó, cô nhanh chóng đóng cửa .
Theo bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết,  trong viện gia đình  thấy, cũng  nhịn  tâm tư hóng chuyện, ào ào chạy  ngoài xem.
Nhìn thấy  kêu thảm thiết  là Tô Cảnh Ngọc,     ,   .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cảnh Ngọc, cháu   đấy?"
"Cảnh Ngọc, nhà cháu tuy rằng  trộm, nhưng cháu lúc  ở chỗ  kêu la  ích lợi gì?"
"Ôi,  đùi cháu    máu?"
Tô Cảnh Ngọc sắc mặt vô cùng khó coi: "Trên đùi cháu    máu? Cháu còn  hỏi  , cháu  mới về nhà rốt cuộc là ai b.ắ.n tên  cháu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-275.html.]
Nhan Tư Tư ở trong phòng Tô gia, dùng lỗ tai chú ý động tĩnh bên ngoài.
Biết lực chú ý của   đều ở   Tô Cảnh Ngọc, cô lặng lẽ rời khỏi Tô gia, tránh tầm mắt  , lặng lẽ rời khỏi viện gia đình nhà máy cơ khí.
Sau khi rời khỏi viện gia đình, Nhan Tư Tư cũng  buông lỏng cảnh giác, một đường tránh   đường  khả năng gặp , tìm một chỗ   , lấy xe đạp  khỏi  gian.
Cô đạp xe nhanh chóng rời ,  trở về Thập Lý thôn.
Sau khi rời khỏi huyện thành, Nhan Tư Tư     gian một chuyến, cởi bỏ ngụy trang  , đổi  bộ mặt vốn  của .
Nhan Tư Tư về đến nhà, Cố Uyên  chuẩn  xong bữa tối.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Uyên   mở cửa, nhận lấy chiếc xe đạp kéo về viện.
Nhan Tư Tư phía  đóng cửa viện ,  theo phía  Cố Uyên.
Thấy  để xe đạp xong, Nhan Tư Tư trực tiếp ôm lấy eo Cố Uyên.
"Anh Uyên,     chuyện?"
Cố Uyên rũ mắt  Nhan Tư Tư, cuối cùng cũng  nỡ tức giận, ngữ khí  chút u oán.
"Vợ,  em  về muộn như ?"
"Nếu em  trở về,  sẽ gửi Đại Bảo và Bối Bối cho thôn trưởng, chạy tới huyện thành tìm em."
Nhan Tư Tư , giơ tay sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của Cố Uyên: "Gặp một , đột nhiên   một chuyện, lát nữa em sẽ  với ."
"Bây giờ bụng em đối ,  thể để nó ấp đầy bụng  ?"
"Đương nhiên  thể,  thể bỏ đói vợ ." Cố Uyên kéo Nhan Tư Tư  rửa tay: "Em rửa tay,  bưng đồ ăn  phòng."
Đại Bảo và Bối Bối trong phòng đường   động tĩnh, thò đầu  liền thấy ba  tay trong tay.
Bối Bối há miệng   chuyện,   Đại Bảo che miệng .
Đại Bảo nhỏ giọng ở bên tai Bối Bối : "Suỵt, đừng quấy rầy ba ."
Hai bé con lúc  mới  gọi , ngoan ngoãn  ở trong phòng chờ ăn cơm.