"Chưa hết,    đưa chị và các cháu về nhà, mấy ngày nay nó cứ  ngừng lải nhải bên tai  ."
"Hôm nay  mới sáng sớm nó  nhảy cẫng lên,  là chị dâu và hai cháu chắn chắn là vô cùng nhớ nó, còn  ba  con chị  từng gặp cả nhà nên nhất định sẽ  nhớ  ."
"Cả nhà thực sự  hề ghen tị chút nào, cũng   gì nó, chỉ nhốt nó  phòng ở sân , để nó tự kiểm điểm, suy nghĩ về  lầm của , tự bình tĩnh  mà thôi."
Giang Thanh Lê nghiêm túc gật đầu, múc nửa bát canh gà cho Nhan Tư Tư.
"Tư Tư, uống chút canh ."
"Tiểu Trạch hấp tấp quá, tíu  tíu tít như một đứa trẻ , còn  hiểu chuyện bằng Đại Bảo và Bối Bối, cần  để nó bình tĩnh  chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Yên tâm ,  sinh  nó,  hiểu nó nhất, cho nó đói một bữa   ."
Cố Trạch đói một trận quả thật   việc gì, chính là lúc  thả , trong ánh mắt tràn đầy u oán.
Cậu   thấy Nhan Tư Tư, lập tức chạy đến  mặt: "Chị dâu, chị nhất định   chủ cho em! Mọi  đều bắt nạt em.
Lập tức,   ôm lấy Đại Bảo và Bối Bối: "Đại Bảo, Bối Bối, hai đứa  nhớ chú út ?"
"Đại Bảo, Bối Bối, cả nhà nhốt chú út , hai đứa đừng để ý tới     ?"
Cậu  ngẩng đầu  Nhan Tư Tư: "Chị dâu, chị cũng đừng để ý tới  ,    quá. Em còn tưởng em  nhặt về ."
Cố Uyên  trừng mắt  em trai một cái, kéo Nhan Tư Tư rời .
"Chị dâu em  về đến nhà,  mệt mỏi,  về phòng ngủ một giấc thật ngon,  rảnh để ý tới em."
Nhan Tư Tư cũng  theo Cố Uyên, cô thật sự   nên an ủi Cố Trạch như thế nào, dù  những  khác cũng  mặt .
Cái công bằng  khó mà .
Huống chi em trai   là dùng để bắt nạt  ?
Cố Trạch  bóng lưng Nhan Tư Tư và Cố Uyên, phát  một tiếng kêu rên, ngược  trông mong  Bối Bối.
"Bối Bối,   đều bắt nạt chú út, cháu  giúp chú út nha."
Bối Bối chớp chớp mắt to, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Bối Bối  xe lửa mệt mỏi,  ngủ với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-291.html.]
Đôi chân ngắn của cô bé, lạch cạch chạy đuổi theo Tư Tư và Cố Uyên.
Cô bé cảm thấy ông cố, ông bà nội, cô út và chú Hai đều  ,  thể mặc kệ .
Cố Trạch bĩu môi, ánh mắt  chút u oán rơi xuống   Đại Bảo.
Chỉ  thấy giọng  non nớt của Đại Bảo: "Chú ơi, cháu cũng   ngủ."
Đại Bảo bước nhanh về phía Bối Bối,  tới  lui, vèo vèo chạy .
Cố Trạch: "..."
Cái chiêu bán thảm    tác dụng đến  hả?
Buổi sáng   quả thật   quá, cho rằng nhiều lắm sẽ   trong nhà mắng hai câu, đ.ấ.m hai cái .
Tưởng tượng đánh mắng  , gia đình trực tiếp nhốt   trong phòng, cấm   đến ga xe lửa để đón chị dâu và cháu gái.
Cố Thụy bên cạnh vỗ vỗ bả vai Cố Trạch: "Tiểu Trạch, dáng vẻ  của em  mất  khí khái nam tính, nếu   dẫn em đến đơn vị luyện tập?"
Cố Trạch  đầu nặn  nụ  khó coi với Cố Thụy, tránh khỏi cái tay , di chuyển sang bên cạnh hai bước lớn.
"Anh hai, em trai chí   ở đây, miễn  nhé."
"Mọi  giấu em ăn cơm,  để  cơm cho em  ? chẳng lẽ    để cơm  cho em ,   vô lương tâm thế?"
Cố Hoài An liếc mắt  đứa con trai út nhà : "Ăn ăn, con  ăn. Chị dâu con về nhà  thấy con giúp lấy hành lý."
Còn  dứt lời, ông  xoay  rời .
Cố Trạch mở to hai mắt,  thể tin  bóng lưng ba .
"Ba  còn  con? Ba nhốt con trong phòng,  thấy áy náy ?"
"Ông nội, ,  hai,   phân xử cho con."
Cố Bác Nguyên, Giang Thanh Lê và Cố Thụy tham gia quan nhân,  Cố Trạch, mỗi  xoay  rời .
Bọn họ vốn  nghĩ kỹ,  cho Cố Trạch đến ga xe lửa đón , nhưng chờ  khi đón  về, chuyện chuyển hành lý sẽ giao cho Cố Trạch một  .