Danh tiếng cả đời của  .
Thì  Thẩm Duật Phong chờ   chờ, chờ đến dài cả cổ, cho rằng Nhan Tư Tư sẽ  mang    nên mới lê chân chậm rãi xuống núi.
Xấu hổ đến mấy,   cũng  mừng vì Nhan Tư Tư thật sự  mang  đến giúp , nếu  cho dù  bò trở  thì tay   cũng coi như bỏ .
Ngay khi   nghĩ Cố Uyên sẽ cõng   về nhà dưỡng thương  đó chạy đến thị trấn để thông báo cho đồng nghiệp của , Nhan Tư Tư  bảo Cố Uyên ném   trực tiếp lên xe bò của ông Chu, dặn dò ông Chu đưa Thẩm Duật Phong đến Đồn Công An.
Thẩm Duật Phong: cái, cái gì?
Những  trong cục  lẽ sẽ  dịp  cả tháng khi  thấy dáng vẻ thê thảm  của .
Nhìn thấy Nhan Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, như trút  gánh nặng, Thẩm Duật Phong càng   nên lời, chẳng lẽ    ghét bỏ?
"Đồng chí Nhan, đồng chí Cố, cảm ơn hai   cứu .  sẽ  quên ơn hai , nếu gặp  chuyện gì  thể đến cục tìm ."
Tóm  Thẩm Duật Phong chờ mong họ gặp rắc rối?
Nhan Tư Tư liếc mắt trông sang Cố Uyên với gương mặt   vui vẻ cho lắm ở bên cạnh cô,  khách khí  với Thẩm Duật Phong.
"Vì cứu , hôm nay chồng   thiếu mấy công điểm, nếu   báo đáp ân tình, chờ  khỏi bệnh đến  việc giúp chồng  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-62.html.]
Thẩm Duật Phong  Nhan Tư Tư,   Cố Uyên im lặng bên cạnh,  khỏi lẩm bẩm trong lòng, bây giờ  nhà quê đều bình dị tự nhiên  ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù   cũng là cục trưởng, đáng lẽ  coi là   quyền lực nhất mà đám  Nhan Tư Tư quen , nhưng hai      hứng thú, chỉ nghĩ đến việc  kiếm công điểm
"Các  quan tâm việc kiếm công điểm  ?"
"Người nhà quê sống bằng công điểm, ngoài công điểm  còn quan tâm đến điều gì nữa?" Nhan Tư Tư hỏi ngược ,  ông Chu: "Ông Chu, ông  đúng ?"
Ông Chu gật đầu: "Tư Tư  đúng, dân quê chúng  sống bằng công điểm phân lương thực để sinh hoạt. Không  công điểm,  chỉ  đói chết."
Thẩm Duật Phong luôn cảm thấy  gì đó  , thấp giọng lẩm bẩm: "Sao   cảm giác như các  đang ám chỉ gì đó?"
Với năng lực của  , giúp Nhan Tư Tư và Cố Uyên cũng   vấn đề gì,  cũng  thể tìm việc  cho bọn họ, nhưng... nếu nhất định  giúp đỡ  bộ Thập Lý thôn,   chắc chắn sẽ  mất.
Nhan Tư Tư và Cố Uyên  thèm để ý Thẩm Duật Phong nghĩ như thế nào, bọn họ giúp     mong  trả ơn, nhưng mà ở trong cục   quen,  thể sẽ  ích trong tương lai.
Nhìn ông Chu đánh xe bò đưa Thẩm Duật Phong , cả nhà Nhan Tư Tư liền  về nhà.
Nhan Tư Tư duỗi tay kéo kéo góc áo Cố Uyên: "Anh Uyên,  giận  hả?"
"Không ." Cố Uyên khẽ thở dài,   tức giận, đáng tiếc  tức giận  nổi, chỉ  thể cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Tư Tư,  cái gì thì  cho  , tan   sẽ  núi tìm cho em, em và Đại bảo và Bối Bối  cần  lên núi,  núi nguy hiểm,    ba  con xảy  chuyện.