Sau khi rời khỏi phòng Tô Tĩnh Văn, Nhan Tư Tư  quanh Tô gia vài vòng, lấy thêm máy may, máy thu thanh và bộ sưu tập rượu của Tô gia cho  túi.
Tiếp đến, với cách mở khoá bằng dây kẽm, cô   phòng của Tô Cảnh Vân và Tô Cảnh Ngọc, tìm  thêm một nghìn bảy trăm chín mươi bốn đồng chín hào, sẵn tiện cô mang đồ lót của hai   qua phòng Tô Tĩnh Văn để chung với đồ lót của cô  trong hộp gỗ gõ đỏ.
Nghĩ  nghĩ , cô  hai  dùng dây kẽm để mở khoá,  , cô tiếp tục  phòng ông bà Tô và tìm  thêm hai nghìn ba trăm năm mươi đồng nữa.
Đến phòng của  hai nhà họ Tô thì cô tìm mãi  .
Tô gia  ba căn phòng, một phòng của ông bà Tô, một phòng của Tô Cảnh Vân và Tô Cảnh Ngọc, phòng còn  là của Tô Tĩnh Văn.
Căn bản là  hai nhà họ Tô vẫn đang ở quân đội, mỗi  về nhà đều  phòng khách ngủ, nhà  chẳng  thứ thuộc về   và   chẳng  gì giá trị mà để ở đây cả.
Sau khi xong việc, cô đóng tất cả các cửa  như lúc đầu, xoá sạch  dấu vết và vui vẻ rời .
Đối với cô, việc bọn họ phản ứng thế nào  khi về nhà   là điều cô bận tâm.
Nhân tiện cô còn trèo lên tường của xưởng may, lấy chiếc xe đạp của Tô Tĩnh Văn mà về.
Chiếc xe của Tô Tĩnh Văn  dễ nhận , vì thế, cô  buộc thêm  một chiếc nơ lớn màu hồng ở đầu xe.
Sau khi cô rời khỏi thị trấn,  bộ đến nơi vắng , lấy xe đạp , tháo cái nơ xuống và đốt nó  ung dung đạp xe về nhà.
Về đến nhà, Nhan Tư Tư đẩy cửa nhưng bên trong Cố Uyên  chốt cửa vì sợ hai đứa nhỏ sẽ chạy  ngoài, cô giơ tay gõ cửa và gọi.
"Anh Uyên, em về !."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-82.html.]
Cố Uyên ở trong nhà   tiếng cô liền chạy ngay  sân,  mở cửa,   kéo cô ôm  lòng.
Nhìn thấy chiếc xe đạp mà Nhan Tư Tư mang về, tay của  ngừng   chừng là hai giây, buông cô , lấy chiếc xe đạp từ trong tay cô.
"Tư Tư, nếu em  về,  sẽ mang Đại Bảo và Bối Bối đến nhà trưởng thôn,  đó cùng   ngoài tìm em."
Nhan Tư Tư theo   nhà, đóng cửa  và chạy đến ôm Cố Uyên.
"Em  về ,  yên tâm, hơn nữa em là vợ của Cố Uyên,  hung dữ nhất Thập Lý thôn  thì ai mà dám động đến em?"
Cố Uyên dựng xe xuống, tay chạm chạm mũi cô: "Miệng em ngọt nhỉ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Miệng em rõ ràng là chỉ  ngon ngọt như mật thôi, nếu   tin thì thử xem."
Cô kiễng chân lên hôn  môi : "Anh thấy  đúng ?"
"Chưa ,   nếm ." Cố Uyên lập tức ôm lấy cô và hôn cô say đắm.
Ngay lúc hai  đang ngọt ngào mà chẳng màng đến chung quanh thì giọng  của Đại Bảo từ trong phòng vọng : "Ba ơi,   ?"
Nghe thấy tiếng của hai đứa bé, Nhan Tư Tư theo bản năng đẩy Cố Uyên , lướt qua bờ vai của   về phía cửa phòng,  thấy Đại Bảo và Bối Bối  tới, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Uyên liếc  bộ dạng cẩn thận của cô,  nhịn  mà  nhẹ: "Yên tâm , Đại Bảo và Bối Bối   ."
Anh nhanh chóng đến bên tai Nhan Tư Tư, nhẹ giọng mê hoặc: "Vợ ,  còn  hôn một cái."
Nhan Tư Tư   cả  mềm , đầu óc vẫn cố duy trì một chút tỉnh táo: "Anh Uyên, chờ đến tối Đại Bảo và Bối Bối ngủ ,  ? Hiện tại,   nấu cơm ? Vợ  đói bụng ."