"Còn  thì  , mỗi  trở về đều  lệ bọn nhỏ vài câu, liền mặc kệ hai đứa. Không , còn tưởng rằng Đại Bảo và Bối Bối là chúng  nhặt về."
Cố Uyên l.i.ế.m liếm lòng bàn tay Nhan Tư Tư che miệng : "Hết cách ,  và vợ  thiết nhất,   ở bên vợ   chứ. Chờ  hầu hạ vợ thoải mái    chơi với con."
"Vợ, em  thể bỏ tay   ?"
Nhan Tư Tư yên lặng dời tay , khoác lên vai Cố Uyên, tùy ý nụ hôn của  rơi  mặt cô.
Sau một thời gian dài.
Nhan Tư Tư mềm nhũn   giường,  Cố Uyên tinh thần sáng láng rời giường.
Cố Uyên  bên cạnh cạnh, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhan Tư Tư, cúi đầu hôn lên miệng cô.
"Tư Tư, em nghỉ ngơi . Anh dẫn hai con  nấu ăn, nấu ăn xong  gọi em dậy ăn."
Nhan Tư Tư mím môi  chút sưng đỏ, : "Đừng lề mề nữa, em đói lắm ,  mau  nấu cơm ."
Anh Uyên nhà cô thật sự , bình thường lúc  sẽ ăn cơm trưa.
Hiện tại cô tiêu hao nhiều năng lượng như , quả thật đói vô cùng.
Cố Uyên khom lưng kề sát  lỗ tai Nhan Tư Tư, giọng  trầm thấp: "Tư Tư  đói ? Nếu   nộp thêm lương thực nhé?"
Nhan Tư Tư  đầu cắn cằm Cố Uyên một cái, đưa tay đẩy  : "Anh Uyên,   trêu em, buổi chiều  cứ về đào mương ."
Nhìn Cố Uyên xoay    cửa phòng, Nhan Tư Tư mới chậm rãi thở  một , năng lực chịu đựng của cô càng ,  Uyên nhà cô cũng càng mãnh liệt.
Cô  ở  giường   đối thoại của Đại Bảo và Bối Bối với Cố Uyên.
"Ba ơi,  ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ con  thoải mái cần nghỉ ngơi. Đại Bảo và Bối Bối    vệ sinh ? Ba bế con  ngoài."
Nhan Tư Tư   giường  mái nhà: Gì cơ?
Được ... Cô thực sự cảm thấy  khỏe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-96.html.]
Sau khi Cố Uyên chuẩn  xong bữa trưa, để hai đứa con  ở nhà chính tự  ăn, mới bưng thức ăn  phòng đánh thức Nhan Tư Tư.
Nhan Tư Tư mơ mơ màng màng  dậy, thoáng  thức ăn trong tay Cố Uyên, mở miệng .
"Anh Uyên,    bưng thức ăn ?"
Cố Uyên kề sát Nhan Tư Tư, hôn lên môi cô: "Bởi vì em  cần  ngoài."
Nhan Tư Tư khẽ trừng mắt   một cái, mũi "hừ" một tiếng: "Vậy hôm nay    chạm  em nữa."
Cố Uyên lập tức bắt  trọng điểm: "Vậy nếu vợ   khỏi cửa, chúng     ..."
Nhan Tư Tư  chút   tự nhiên, đưa tay bóp eo Cố Uyên, giọng lẩm bẩm: "Không   nữa, chuyện buổi tối   ."
"Được." Ánh mắt Cố Uyên  chăm chú  dáng vẻ thẹn thùng của Nhan Tư Tư, tâm tình đặc biệt sung sướng: "Thật sự   ăn  giường ."
Nhan Tư Tư gật đầu.
"Vậy  ôm em   ngoài."
Lời còn  dứt, Cố Uyên đặt thức ăn trong tay sang một bên, mang giày cho Nhan Tư Tư, ôm ngang cô   ngoài phòng.
Sau khi đặt Nhan Tư Tư lên ghế bên cạnh bàn ăn,  trở về phòng bưng thức ăn    ngoài.
Chỉ  thấy hai nhóc con ríu ốm hỏi vợ   bệnh .
Vợ  sắc mặt  chút quẫn bách, đáp  sự quan tâm của Đại Bảo và Bối Bối.
"Đại Bảo, Bối Bối,    ngủ một lát ,  đỡ  nhé."
Thoáng  Cố Uyên  , Nhan Tư Tư  nhịn   khẽ trừng mắt   một cái.
Nếu    Uyên nhà cô giày vò quá mãnh liệt, cô cũng  đến mức ban ngày   giường, còn  hai nhóc con cho rằng cô  bệnh.
Cố Uyên chấp nhận   cảm xúc và biểu cảm nhỏ của Nhan Tư Tư, chỉ cần vợ   cấm  chạm  cô,  cô ngay cả đánh  mắng  cũng  thành vấn đề.
Sau khi ăn xong, Nhan Tư Tư  sửa soạn, soi gương phát hiện vệt đỏ đỏ như dâu tây  cổ: "..."
Cô lập tức  đến nhà chính kéo Cố Uyên đang chơi hai đứa con  phòng, cái miệng nhỏ nhắn kề sát  cổ  cắn mạnh.