Thấy cố Uyên cũng thành công  vết dâu tây, Nhan Tư Tư đẩy   khỏi phòng, trở tay đóng cửa .
Cố Uyên: "..."
Anh  chằm chằm cửa phòng như  điều suy nghĩ, giơ tay sờ sờ chỗ   Nhan Tư Tư cắn, nhếch khóe miệng mãi  hạ xuống.
Nhan Tư Tư  từ trong phòng  ,  cổ đeo khăn lụa.
"Anh Uyên, em  đến nhà thôn trưởng một chuyến,  ở nhà với Đại Bảo và Bối Bối ."
"Không , Đại Bảo và Bối Bối   chơi với em." Cố Uyên   liền ôm hai nhóc con một trái một .
Ba cha con đồng loạt  Nhan Tư Tư.
Nhan Tư Tư  chằm chằm cổ Cố Uyên trầm tư.
Lập tức, cô   phòng từ trong  gian lấy một ít kem che khuyết điểm,   bôi lên  cổ Cố Uyên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Uyên  Nhan Tư Tư  mắt, khẽ   tiếng: "Tư Tư, nếu   khác   trừ phi  đừng . Em   cả   còn sợ  khác  thấy?"
Nhan Tư Tư ngước mắt   một cái, nặn  một nụ ,  lệnh cho hai nhóc con.
"Đại Bảo, Bối Bối, ba con bắt nạt , đánh ba mau."
Đại Bảo và Bối Bối ở trong n.g.ự.c Cố Uyên liếc , giơ tay khẽ đập nhẹ miệng Cố Uyên.
Cố Uyên chịu đựng xúc động ném hai nhóc con: Đại Bảo và Bối Bối rốt cuộc   là ai đang ôm bọn họ ?
Thấy thế, nụ   khóe môi Nhan Tư Tư  thêm vài phần, đắc ý nhíu mày với Cố Uyên, lập tức thúc giục   ngoài.
Đến nhà thôn trưởng, Nhan Tư Tư  với   chuyện xưởng may sẵn sàng cung cấp vải vụn.
Hầu Bỉnh Dương  tư tưởng Nhan Tư Tư dẫn dắt thôn dân dùng vải vụn  sản phẩm nhỏ,   vô cùng hào phóng nguyện ý đưa vải vụn cho bọn họ, chờ bọn họ chân chính phát triển,  một  nữa đàm phán thu phí hợp tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-mat-the-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-97.html.]
Đương nhiên, đến lúc đó Hầu Bỉnh Dương cũng sẽ dựa theo giá cả thị trường thu, tuyệt đối sẽ  hét giá lung tung.
Nhan Tư Tư cũng  thử suy nghĩ của .
Vải vụn lấy về từ nhà máy may mặc,  thể  găng tay, đồ trang sức, đồ chơi vải, vải dệt tất cả các loại túi xác.
Giai đoạn đầu thôn dân thành lập một tổ may là , chờ  xong mới thành lập nhà máy nhỏ.
"Chú Nhan, vải vụn là do cháu và xưởng may cung cấp, ý nghĩ cũng là do cháu đưa . Cháu cũng  thể dạy cho thôn làng  những mặt hàng nhỏ, nhưng cháu  miễn phí, nên trả tiền lương cho cháu nữa. ."
Nhan Lập  Nhan Tư Tư một cái: "Đứa bé ngốc, cho dù cháu    tiền lương, trong thôn cũng  thể bạc đãi cháu . Nếu   cháu, làng chúng  sẽ   cơ hội kiếm tiền ."
"Yến Phương, bà  chiêu đãi Tư Tư và thanh niên trí thức Cố ,   tìm cán bộ thôn khác họp,  cho bọn họ  tin tức  ."
Nhan Tư Tư và cố Uyên một nhà bốn   một hồi ở nhà trưởng thôn, liền cầm dưa hấu Vương Yến Phương đúc cho rời .
"Anh Uyên,  đừng ôm Đại Bảo và Bối Bối, cứ để bọn nhỏ xuống đất, để hai đứa tự  ."
Cố Uyên  mặt đất gập ghềnh: "Con đường   dễ ."
Nhan Tư Tư  thèm để ý : "Không  việc gì, tuổi thơ  từng té ngã là  trọn vẹn."
"Anh Uyên,  chính là thanh niên trí thức hung dữ nhất Thập Lý thôn chúng , quá ôn nhu   phong cách của . Yên tâm , hai nhóc con   vững ngã một cái sẽ  ."
Nghe Nhan Tư Tư  như , Cố Uyên liền thả Đại Bảo và Bối Bối xuống.
Đại Bảo và Bối Bối giống như  giải phóng, đôi chân ngắn nhảy nhót, lúc thì sờ sờ tảng đá nhỏ  mặt đất, lúc thì kéo cỏ dại khô vàng ven đường, thỉnh thoảng phát  tiếng  khanh khách.
Đi tới, , Bối Bối  cẩn thận ngã xuống.
Cô bé chớp mắt to,  sấp  mặt đất mà  .
"Anh hai,  đau nha!"
Đại Bảo liếc em gái nhà  một cái, bất đắc dĩ chân trái vấp  chân , cũng ngã  mặt đất.