Đấm lưng bóp vai? Không , , quá đường đột , còn tưởng quyến rũ ! Nghĩ tiếp, nghĩ tiếp… dâng rót nước? Ờ, tỏ vẻ thích pha, cái cũng .
Đang lúc nàng vắt óc suy nghĩ để thể hiện, Thu Nguyệt và Phù Dung bước . Tạ Tiểu An lập tức im lặng tiếng. Đùa chứ, nha hầu cận chính hiệu ở đây, nàng dám càn, đó chẳng là rước lấy thù hận ?
Tạ Tiểu An chuẩn ngoan ngoãn ẩn , bên cạnh vô hình, coi như tồn tại. Hỏi tại nàng , vì Thế tử gia lên tiếng nên nàng cũng dám lui . Đang lúc nàng phân vân nên hỏi Thế tử gia dặn dò gì , nếu thì lui xuống, thì Lục Chiêu Cẩn lên tiếng.
Lúc Thu Nguyệt bày biện rượu và thức ăn Lục Chiêu Cẩn rửa tay. Phù Dung bên cạnh cung kính đưa khăn sạch sẽ mềm mại cho lau tay. Chỉ thấy lau tay nghiêng Tạ Tiểu An, khẽ nhướng mày hỏi: “Đứng ngây đó gì, còn mau rửa tay?”
Tạ Tiểu An: “?” Nàng rửa tay? Tại ?
TBC
Tuy hiểu nhưng một nha mẫu mực, lúc nàng chọn tuân theo mệnh lệnh.
Thế là ngoan ngoãn tới chậu nước bên cạnh rửa tay. lời tiếp theo của Lục Chiêu Cẩn thật sự như sét đánh ngang tai, kinh động cả Phù Dung, Thu Nguyệt, càng kinh động hơn nữa là Tạ Tiểu An. Hắn : “Tạ Tiểu An xuống ăn cùng .”
Tạ Tiểu An thấy xong câu đó liền ung dung xuống, để ý đến sống c.h.ế.t của khác ?
Cố gắng lờ ánh mắt kinh ngạc của Phù Dung và Thu Nguyệt, Tạ Tiểu An hít một lạnh: “Thế…Thế tử gia, nô tỳ nghĩ, việc là hợp quy củ ạ? Ha ha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-19.html.]
Lục Chiêu Cẩn cho phép phản đối: “Ngồi xuống ăn cùng .”
Tạ Tiểu An: Nàng sắp điên , tại chứ? Tại nàng ăn cùng chứ? Rốt cuộc là tại ?!
Lục Chiêu Cẩn vẻ mặt sắp sụp đổ của nàng, khóe miệng kiềm mà cong lên, khẽ ho một tiếng: “Gà và rượu ngon ngươi mua ? Ngươi nếm thử ?”
Tạ Tiểu An con gà chặt sẵn bày trong đĩa sứ tinh xảo và rượu rót bình: Cũng , nhưng…nếu để khác nàng và Lục Chiêu Cẩn cùng ăn cơm, cảnh tượng đó quá, nàng dám nghĩ tới.
Thế là nàng trong lòng khổ sở, mặt mày tươi vẫn cố chấp : “Thế tử gia, hình như thật sự hợp quy củ ạ!”
Chỉ thấy Lục Chiêu Cẩn dùng giọng điệu bình thản nhất lời đáng sợ nhất: “Nếu sai bảo ngươi, ngươi cần ở Thính Tùng Viện nữa.”
Vậy thì còn gì để nữa? Tạ Tiểu An lập tức như mũi tên lao đến bàn ăn xuống, nở nụ tiêu chuẩn, nhiệt tình : “Sao thế ạ, thể sai bảo nô tỳ đó là phúc phận tu mấy đời của nô tỳ, nô tỳ cảm kích còn kịp nữa là, ha! Ha ha!”
Lục Chiêu Cẩn trong lòng thấy thoải mái, thế mới chứ.
Tạ Tiểu An tiên rót đầy rượu cho Lục Chiêu Cẩn, dùng đũa chung gắp cho một miếng gà , ân cần : “Người nếm thử xem hương vị thế nào? Đây là nô tỳ nhờ mua ở quán lão Lý đầu ở phía đông thành đấy ạ, gà nhà ông là nhất tuyệt! Còn nữa, còn nữa, rượu là của tửu điếm nhà họ Trương, ai cũng rượu nhà họ ngon ở chỗ vị đậm đà, cũng nếm thử ạ.”