Phù Dung, Thu Nguyệt thấy ánh mắt Thế tử gia lặng lẽ dừng Tạ Tiểu An, chỉ thấy ý nơi khóe miệng ngài cứ thế lan , rõ ràng sự lấy lòng của Tạ Tiểu An khiến ngài hài lòng. Mà Tạ Tiểu An đang rót rượu hề phát hiện ánh mắt của Thế tử gia, Phù Dung, Thu Nguyệt hai , trong lòng kinh ngạc thôi.
Tạ Tiểu An cũng tự rót cho một chén rượu. Đã bàn , nàng nào ý định chỉ chăm chăm hầu hạ Lục Chiêu Cẩn dùng bữa, dù thì con gà và rượu cũng tốn mất nửa tháng tiền tiêu vặt của nàng! Năm trăm văn tiền đấy, vốn dĩ định dùng để tự thưởng cho và cảm ơn Tiểu Y cho vay tiền, giờ thì đành tìm cơ hội khác .
Tạ Tiểu An bèn nâng chén rượu kính Lục Chiêu Cẩn : “Thế tử gia, nô tỳ kính ngài một chén, đa tạ ngài cất nhắc nô tỳ.”
Nói xong, để tỏ lòng thành kính chân thật của , nàng nâng chén rượu uống một cạn sạch.
Lục Chiêu Cẩn cụp mắt khẽ, cũng ngửa đầu uống cạn chén rượu của .
Ngón tay thon dài của khẽ vuốt ve chén rượu màu xanh biếc, giọng điệu phần trêu chọc: “Sớm như hơn ? Cứ để những lời mới chịu lời.”
Tạ Tiểu An ngộ , hóa Thế tử gia thích tâng bốc!
Thế là nàng tiếp tục cố gắng: “Lời ngài , chỉ trách nô tỳ ngu dốt, đây từng gặp qua nào phong thái như ngài, nhất thời căng thẳng nên mới sai lời sai việc.”
Nói giơ tay , xòe ba ngón tay, ánh mắt cong cong : “Nô tỳ xin hứa, tuyệt đối tái phạm, nhất định sẽ ghi nhớ kỹ từng lời ngài trong lòng.”
Thu Nguyệt và Phù Dung đều kẻ nịnh hót cho á khẩu. Có ý học theo nhưng rằng, dù học thì cũng dám thể hiện như mặt Thế tử gia.
TBC
…
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-20.html.]
Lục Chiêu Cẩn như vô tình dời ánh mắt khỏi gương mặt trắng trẻo, mềm mại của Tạ Tiểu An, xuống chén rượu : “Được.”
Tạ Tiểu An thuận thế leo lên, rót đầy rượu cho Lục Chiêu Cẩn và : “Vậy nô tỳ xin đa tạ Thế tử gia, xin kính ngài thêm một chén nữa.”
Hai chén rượu chạm , phát một tiếng “cạch” trong trẻo. Thời gian trôi qua, trăng lặng lẽ lên cao, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tạ Tiểu An thầm sốt ruột, trời tối , may mà lúc bình rượu cũng cạn.
Lục Chiêu Cẩn vẻ mặt lười biếng Tạ Tiểu An, tư thế thoải mái, ánh mắt lướt qua từng tấc gương mặt nàng, từ vầng trán đến đôi môi mềm mại. Chỉ thấy môi nàng khẽ mím tựa như đóa đào mới hé, ánh mắt Lục Chiêu Cẩn đột nhiên tối sầm vài phần.
Hắn đương nhiên nàng đang nghĩ gì. Có lẽ là do men rượu ngấm, kìm nghiêng đầu trầm ngâm một lát mới khoan dung vẫy tay cho nàng lui .
Tạ Tiểu An như c.h.ế.t đuối vớ cọc, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Trương ma ma đợi sẵn ở ngoài, thấy nàng liền gật đầu với nàng: “Đi theo .”
Tạ Tiểu An theo bà đến căn phòng nghỉ của các nha nhị đẳng, bên trong ai. Trương ma ma chỉ một chiếc giường mấy bộ xiêm y gấp gọn gàng : “Đây là chỗ của ngươi, bên là trang phục của nha nhị đẳng. Tiểu Tình, Tiểu Phúc và Trúc Ngữ còn đang ở nhà bếp nhỏ nấu canh giải rượu và đun nước nóng cho Thế tử gia tắm rửa. Hôm nay ngươi thể nghỉ ngơi , mang đồ đạc của qua đây sắp xếp .”
Tạ Tiểu An: “Đa tạ ma ma, nô tỳ , phiền ma ma.”
Trương ma ma xua tay: “Chuyện phận sự thôi, ngươi cứ bận , đây.”
Sau khi tiễn Trương ma ma ngoài, Tạ Tiểu An trở phòng, yên một lát cho tỉnh rượu mới dậy thu dọn đồ đạc của , tức là chuyển đồ từ phòng của nha tam đẳng sang phòng .
Đến khi cuối cùng cũng thu dọn xong, tắm rửa sạch sẽ, dài giường, Tạ Tiểu An mới thả lỏng tinh thần, men rượu bốc lên, nàng chìm giấc ngủ say.
Ngày hôm nàng tỉnh dậy từ sớm, xiêm y xong liền cùng Tiểu Phúc, Tiểu Tình đến nhà bếp nhỏ. Mọi ai việc nấy, Tiểu Phúc bưng nước nóng cho Thế tử gia rửa mặt, Tiểu Tình thì lấy điểm tâm sớm, còn Trúc Ngữ thì chuẩn pha . Nàng ôn hòa với Tạ Tiểu An: “Tiểu An, ngươi qua đây, Trương ma ma bảo dạy ngươi pha .”