Xuyên Đến Phủ Quốc Công Làm Nha Hoàn - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:51:19
Lượt xem: 243
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phía một quầy hàng đang vây kín mấy vòng , trông náo nhiệt. Tạ Tiểu An nhón chân qua đám đông, thì là biểu diễn tạp kỹ, một nam nhân to lớn đang phun lửa.
Mỗi phun lửa xong, đám đông xung quanh vang lên một tràng tiếng reo hò cổ vũ. Tạ Tiểu An bầu khí lây nhiễm, khỏi tươi rạng rỡ.
Đến khi nữ nhi của nam nhân to lớn cầm chiêng đồng đến thu tiền, Tạ Tiểu An bỏ mười văn tiền, nàng xem chùa.
Vốn định tiếp tục về phía , nhưng phía đột nhiên vang lên một tràng tiếng la hét hoảng loạn, lớn tiếng hô “Giết ”, “Giết ”. Người phố thấy lời hoảng loạn chạy ngược .
Tiếng của trẻ con, tiếng la hét của lớn đồng loạt vang lên, bầu khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tạ Tiểu An sợ xảy chuyện giẫm đạp, vội vàng lớn tiếng hô: “Đừng hoảng loạn! Mọi bình tĩnh! Lùi trật tự! Để tránh xảy chuyện giẫm đạp! Lùi trật tự!”
Đồng thời đỡ dậy một cặp mẫu tử ngã do chen lấn bên cạnh. Mẫu tử hai vội vàng cảm ơn nàng nhanh chóng chạy ngược .
Giọng Tạ Tiểu An trong trẻo, dễ , lúc càng trở thành lợi thế, vì dễ nên thể chú ý, cảm xúc hoảng loạn của dân chúng nhờ thế mà dịu đôi phần.
Một thư sinh thấy cũng lớn tiếng lặp lời của Tạ Tiểu An. Đám đông lúc mới còn hoảng loạn chạy ngược nữa. Tuy đạt đến mức trật tự ngăn nắp nhưng ít nhất cũng sẽ xảy chuyện giẫm đạp.
Tạ Tiểu An thấy cũng theo dòng lùi , nhưng lúc nàng thấy một giọng quen thuộc, là Lư Nhị!
…
…
Tạ Tiểu An đột ngột đầu , nàng thấy Lư Nhị lo lắng hét lên “Đại nhân! Cẩn thận!”
Đại nhân?! Là Lục Chiêu Cẩn!
Tạ Tiểu An đột nhiên hiểu , ám sát là Lục Chiêu Cẩn! Tim nàng lập tức thót lên, còn để ý đến chuyện khác nữa, nàng đầu lớn tiếng với A Bạch:
“A Bạch, mau về tìm công tử ở Cẩm Viên, báo cho , đại nhân ở đây gặp nguy hiểm, bảo mau dẫn đến chi viện! Phải nhanh!”
A Bạch kinh ngạc vô cùng, nhưng phản ứng nhanh, lời nàng lớn tiếng đáp “Vâng!” chạy ngược .
Tạ Tiểu An thì ngược dòng về phía . Đến khi nàng đến phía thì chỉ thấy Lư Nhị ôm chân ngã bậc thềm một cửa tiệm. Tạ Tiểu An vội vàng chạy qua.
TBC
Nàng nhanh chóng dùng khăn tay sạch băng bó cho cái chân đang chảy m.á.u của Lư Nhị hỏi:
“Lư Nhị, ? Lục Chiêu Cẩn ?”
Lư Nhị vẻ mặt đau đớn: “Cô nương, , mau tìm đại nhân! Đại nhân thương , còn nhiều đang truy sát ngài ! Nhanh!”
Lời dứt, liền nhận Tạ Tiểu An võ, vội : “Mau tìm, , mau tìm Lâm Trực gọi cứu viện!”
Tạ Tiểu An thấy năng lộn xộn, hoảng loạn thể thống gì, nhận tình hình của Lục Chiêu Cẩn e là .
Tạ Tiểu An vội : “Ta cho A Bạch về tìm Lâm Trực . Lục Chiêu Cẩn về hướng nào? Ta tìm ngài ! Huynh vũ khí nào khác ? Cho mượn.”
Lư Nhị chằm chằm Tạ Tiểu An mắt, chỉ thấy ánh mắt nàng kiên định bình tĩnh, đáy mắt ẩn chứa một tia hoảng sợ nàng cố gắng đè nén xuống. Lư Nhị đưa thanh kiếm mang theo bên cho nàng, trầm giọng : “Cô nương, nhờ cả .”
Tạ Tiểu An nhận: “Đưa vũ khí khác, kiếm ngươi giữ phòng .”
Nếu vũ khí sắc bén phòng , Lư Nhị là của Lục Chiêu Cẩn, chắc chắn sẽ để ý, từ miệng moi chuyện gì đó, đến lúc đó càng thêm phiền phức.
Lư Nhị còn nữa nhưng Tạ Tiểu An còn nhảm nữa, thấy con d.a.o găm bên hông liền rút , nghiêm giọng : “Hướng nào?”
Lư Nhị thời gian gấp gáp, vội vàng chỉ cho nàng một hướng: “Rẽ ngã rẽ .”
Tạ Tiểu An dậy chạy hết sức về phía đó, một bên phân tâm quan sát xem thích khách nào khác ở xung quanh .
Đến ngã rẽ đó Tạ Tiểu An khựng , trong đầu hiện lên những cảnh tượng mấy hôm nàng cùng A Bạch dạo.
Tạ Tiểu An mỗi khi đến một nơi đều cố gắng tìm hiểu đường , ghi nhớ đường sá phố. Dù ở đây bản đồ, nhớ đường thì .
Tạ Tiểu An chỉ khựng một giây xoay chạy về hướng khác. Đi ngã rẽ Lư Nhị chỉ chắc chắn sẽ gặp thích khách, nàng đường tắt, đuổi kịp thích khách khi chúng tìm thấy Lục Chiêu Cẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-58.html.]
Nàng ngừng nhớ những con đường ghi nhớ đó, chạy thẳng về phía . Nhìn thấy một ngã rẽ, ở đây, nàng chút do dự tiếp tục chạy về phía .
Cho đến khi chạy qua một ngã rẽ nữa, đến ngã rẽ thứ ba, mắt nàng sáng lên, lập tức rẽ .
Nàng đề cao cảnh giác, rẽ trái rẽ theo đường trong hẻm, tiếp tục chạy. Đột nhiên bịt miệng kéo nàng sang bên.
Tạ Tiểu An định giãy dụa thì ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc, nàng khẽ vỗ bàn tay đang bịt miệng hiệu.
Lục Chiêu Cẩn buông nàng , Tạ Tiểu An xoay ngẩng đầu .
Lục Chiêu Cẩn sắc mặt tái nhợt, kiệt sức dựa tường, mặt vết máu, chắc là của kẻ địch, y phục của cũng nhiều vết máu.
Tạ Tiểu An cúi đầu , ánh mắt căng thẳng, bụng Lục Chiêu Cẩn đang chảy máu, dùng một tay bịt lấy, m.á.u từ kẽ tay chảy .
Tạ Tiểu An lập tức dùng d.a.o găm cắt váy lót màu trắng của , “Xoẹt” một tiếng, nàng dùng sức xé một vòng vải băng bó cho Lục Chiêu Cẩn.
Lục Chiêu Cẩn mặc cho nàng . Sau khi Tạ Tiểu An băng bó xong, một tay đỡ vai Lục Chiêu Cẩn, dìu rời khỏi nơi .
Phía chắc chắn truy binh, nơi nên ở lâu.
Lục Chiêu Cẩn nghiêng đầu Tạ Tiểu An nhỏ bé bên cạnh, hiểu cảm giác an .
Tạ Tiểu An cố gắng giữ bình tĩnh dẫn Lục Chiêu Cẩn trốn tránh truy binh trong con hẻm .
Nàng ngẩng đầu , chỉ thấy vầng trăng vốn sáng tỏ thể soi rõ đường phía như một lớp voan mỏng che phủ, một vẻ mờ ảo, nhưng cũng nghĩa là bọn họ còn rõ đường phía nữa.
Phía tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, Lục Chiêu Cẩn và Tạ Tiểu An dựa trực giác rẽ một con hẻm khác.
Rất may, con hẻm là ngõ cụt, Tạ Tiểu An thầm chửi trong lòng.
Lục Chiêu Cẩn khẽ đẩy Tạ Tiểu An : “Nàng , cần lo cho .”
Tạ Tiểu An như thấy, gõ gõ tường, xem thể tìm lối nào khác .
Nàng nhón chân bức tường cao – “ ” – thể trèo qua, quá cao!
Ở đây bất kỳ chỗ nào thể trốn , mà những tiếng bước chân gần , nàng dẫn Lục Chiêu Cẩn nép sát tường.
Thực trong đầu Tạ Tiểu An một thoáng suy nghĩ: Có nên tự chạy trốn ?
nàng cân nhắc lợi hại một phen, nếu chạy trốn sẽ trở thành nô tỳ bỏ trốn, suốt đường sống chui lủi, lẽ còn học kỹ năng sinh tồn, thích nghi với thế giới xa lạ bên ngoài.
Có lẽ bằng những ngày tháng ở phủ Quốc công nhưng thể sống sót. Nếu chạy trốn mà may mắn cùng Lục Chiêu Cẩn sống sót, thì chờ đợi sẽ là thăng chức tăng lương, hưởng vinh hoa phú quý.
Quan trọng là, Lục Chiêu Cẩn điều tra án cũng là vì bá tánh lê dân. Tạ Tiểu An cảm thấy nên cố gắng hết sức bảo vệ thể cứu giúp bá tánh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng .
Tạ Tiểu An quyết định đánh cược một phen, thế là nàng nhặt lấy thanh kiếm Lục Chiêu Cẩn vì kiệt sức mà đánh rơi đất.
Trên kiếm dính máu, của ai, Tạ Tiểu An nắm chặt thanh kiếm , chuẩn cùng Lục Chiêu Cẩn liều mạng xông ngoài.
Lục Chiêu Cẩn vẻ mặt kiên định của nàng, khuôn mặt thanh tú đó từ lúc nào lấm lem bụi bẩn, còn cả m.á.u dính từ .
Ánh mắt Tạ Tiểu An bình tĩnh sắc bén, tay vững vàng nắm lấy kiếm hề run rẩy. Lục Chiêu Cẩn cong khóe miệng hỏi nàng: “Sợ ?”
Tạ Tiểu An cảnh giác về phía , đáp lời : “Không sợ.”
Lục Chiêu Cẩn nàng, ánh mắt sâu hơn, tim ngừng đập một nhịp, như thứ gì đó va tim, từng cảm giác .
Lục Chiêu Cẩn chỉ cảm thấy, cô nương nhỏ bé …e là sẽ bao giờ buông tay nữa. Rõ ràng nàng thể trốn nhưng chọn bỏ rơi .
Lục Chiêu Cẩn mỉm báo cho Tạ Tiểu An một tin : “Về sẽ tăng tiền lương cho nàng.”
Tạ Tiểu An đang chuyên tâm lắng động tĩnh của kẻ địch, thấy lời phản ứng gì, chỉ nhíu mày: “Đừng ồn.”
Lục Chiêu Cẩn khỏi bật , khẽ giọng lẩm bẩm: “Gan ngày càng lớn .”
Tạ Tiểu An thầm nghĩ bây giờ giữ mạng còn , thời gian quan tâm đến chuyện đó?