Đột nhiên   xuất hiện vỗ đầu cô: “Khóc cái gì? Mau  theo !”
Từ Ca nức nở  theo  bạn cùng bàn thời cấp ba: “Đi   bạn cùng bàn?”
Bạn cùng bàn nghiến răng nghiến lợi đưa cho cô một hạt dẻ rang đường: “Cậu ngủ mê  ? Mọi  đều  nhiễm virus zombie, chuyên ăn thịt bà bầu!”
Từ Ca sợ hãi, ôm bụng chạy cùng bạn cùng bàn: “Bạn cùng bàn chạy chậm thôi,  là bà bầu chạy  nhanh!”
Bạn cùng bàn đột nhiên dừng , chỉ tay về phía  cô với vẻ mặt kinh hoàng.
Từ Ca dựng cả tóc gáy,  tự chủ    .
Đại Xà mặt mày xám xịt, giơ hai tay nhảy như zombie, mỗi  tiếp đất đều  mặt đất rung chuyển.
“Mang thai con   còn  chạy!”
“Á á á á á á á!!!”
Từ Ca đột ngột  dậy.
Xà Khí mở mắt, lo lắng  Từ Ca: “Sao  Từ Ca?”
Từ Ca tức giận  Đại Xà, dùng sức đạp Đại Xà một cái: “Anh dám dọa em!”
Xà Khí mở to mắt,  dám tin lùi ,   mà dám dọa bảo bối giống cái của ,  đúng là đáng c.h.ế.t mà!
Từ Ca   tỉnh táo  mới nhận     gì, che mặt  dám  Đại xà.
Ban đêm bắt đầu mưa nhỏ, từng hạt mưa tí tách rơi xuống rừng cây, giống như tâm trạng  mấy  của Xà Khí.
Hắn nắm lấy chân Từ Ca đặt lên  , giọng   nhẹ sợ  Từ Ca sợ hãi: “Từ Ca, đạp.”
Từ Ca  Đại Xà qua kẽ ngón tay, trái tim đang đập loạn dần dần bình tĩnh , cô thu chân về, kéo Đại Xà  xuống, nghịch tóc , một lúc lâu  mới   chút mơ hồ: “Em  gặp ác mộng.”
Xà Khí thấy Từ Ca dường như còn  điều  , đuôi quấn lấy chân cô kiên nhẫn chờ đợi.
“... Ưm... Em  giận , em  cố ý, xin  Đại Xà.”
Từ Ca nắm tóc Đại Xà, nghiêng  ôm  lòng Đại Xà.
Thấy Từ Ca thật sự  giận, Xà Khí vui vẻ đặt cằm lên đầu Từ Ca, cơn mưa nhỏ bên ngoài vẫn tí tách rơi,  như tiếng nhạc của tự nhiên, êm tai dễ .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Mưa nhỏ  kéo dài  bao lâu, nửa đêm  thì tạnh, đến sáng là một ngày nắng , ánh nắng  , trong  khí còn  mùi cỏ cây tươi mát.
Chợ phiên bắt đầu  hôm nay, sẽ kéo dài một tuần, những thú nhân đến đây  vượt qua một đoạn đường  xa, chính là vì đổi lấy những thứ mà bộ lạc  cần hoặc  , cho nên ngay từ sáng sớm  trở nên  náo nhiệt.
Từ Ca tỉnh giấc trong tiếng ồn ào, vén rèm lên một chút liền thấy cảnh tượng vạn  rỗng phố , thế là cô cũng phấn khích, đẩy đẩy Đại Xà đang  bên cạnh: “Đại xà,   từng  chợ phiên ?”
Xà Khí thè lưỡi thành thật lắc đầu.
Từ Ca bò dậy  mặc quần áo  : “Mau dậy , chúng  cũng  góp vui.”
Xà Khí chống  dậy, trông  vẻ   tinh thần, cũng  xuống giường.
Từ Ca mặc quần áo xong mới phát hiện Đại Xà  đúng, quỳ  mặt  lo lắng nâng mặt  lên: “Sao  Đại Xà? Có   thể  thoải mái ?”
Xà Khí lắc đầu theo tay cô,  nhỏ: “Ta  thể , sẽ đánh .”
Hắn để cho Từ Ca  thể  chợ phiên mà cô hằng mong ước, cố gắng hết sức che giấu mùi hương   , trừ mấy thú nhân quen thuộc với cô, những thú nhân bên ngoài  tạm thời vẫn  phát hiện  .
Nếu   chợ phiên, hơn phân nửa là  thể tổ chức , đánh    sợ, nhưng  sợ Từ Ca sẽ buồn.
Từ Ca hôn lên mặt Đại Xà, cô đau lòng vô cùng, lập tức quyết định   nữa, cởi áo khoác chui  chăn.
“Từ Ca…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-the-gioi-thu-nhan-ta-bi-mot-con-ran-lon-nuoi-duong/chuong-51-anh-dam-doa-em-trong-mo.html.]
“Từ Ca! Cùng  chợ phiên !”
Giọng  của Thu Nghiệp từ  lầu cắt ngang lời Đại Xà.
Từ Ca vén rèm thò đầu , Thu Nghiệp ở  lầu đang bế báo con vẫy tay với cô, bên cạnh cô  chỉ  Báo Hâm, chắc là hai     chợ phiên bày hàng .
“Không…”
Xà Khí đè lên  cô, thì thầm bên tai cô: “Đi  Từ Ca,  ở gần đó  em.”
Hắn  sớm chuẩn   như , bây giờ Từ Ca mang thai,  càng  thể   chợ phiên cùng Từ Ca, cho dù  Thu Nghiệp bọn họ.
Mỗi  Từ Ca  "" đều  Đại Xà bịt miệng,  còn cách nào khác đành  hét lớn với Thu Nghiệp: “Em xuống ngay!”
Xà Khí lấy một cái giỏ xách, đựng đầy da thú và lỉnh kỉnh đồ ăn vặt  mới đưa cho Từ Ca, giống như bà cụ non dặn dò cô từng chút một.
Từ Ca cay xè mũi, cũng  thấy phiền, gật đầu đáp  Đại Xà.
“Đi .” Xà Khí dịu dàng xoa đầu cô.
Từ Ca đẩy cửa , đột nhiên  đầu  mỉm  với Đại Xà:
“Đại Xà, em  dò đường , đợi đến ngày cuối cùng chúng  cùng  chợ phiên, lúc đó đều là  trong bộ lạc, sẽ  đánh  .”
Xà Khí đồng tử giãn ,  cánh cửa dần khép  đưa tay .
Một lúc lâu , một tiếng  khẽ tràn  từ kẽ răng.
Từ Ca đến bên cạnh Thu Nghiệp  đưa cho cô  vài quả, liền  Thu Nghiệp nhét  tay báo con mềm mại vô cùng. Mà báo con cũng dần mất  sức phản kháng theo thời gian,  sấp bụng hưởng thụ sự vuốt ve của Từ Ca.
Từ Ca  thấy báo nhỏ, liền mở miệng hỏi: “Đông Tuyết ?”
“Đông Tuyết ở chỗ Thụy Cách,” Giọng Thu Nghiệp nhỏ  một chút, “Trước đây báo nhỏ đều do Thỏ Vạn trông nom… Năm nay thì  phiền vu sư , bất quá khi chợ phiên,  nhiều giống cái đều nhờ vu sư trông coi, nên  !”
Từ Ca tim thắt , há miệng    gì.
Thu Nghiệp đặt tay lên vai Từ Ca, cắn một miếng trái cây: “Đi thôi, đến chợ phiên ăn cho !”
Chợ phiên  náo nhiệt,   đến đây, Từ Ca cũng  chú ý đến những thứ , đợi đến ngày cuối cùng, phần lớn thú nhân đều  rời .
Chợ phiên hôm nay thật sự khiến Từ Ca hoa cả mắt, hận  thể dùng thuật phân .
Đến bộ lạc núi An Lạc tổ chức chợ phiên,  chỉ bởi vì vị trí địa lý , mà còn bởi vì  nhiều quy tắc do Hổ Ký đặt .
Tất cả  thứ đều  giá niêm yết, thú nhân  thực lực mạnh mẽ trong bộ lạc tuần tra  đường phố, duy trì trị an.
“Đây là gì?” Từ Ca   quầy hàng, cầm lên một miếng ngọc bích màu trắng xanh cỡ hộp sữa,  nặng, nhưng sờ   ấm ấm.
“Đây là đá suối sâu.”
Giọng   đỉnh đầu  êm tai, Từ Ca vô tình ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ.
Bạch Lan sờ miếng đá suối sâu  tay,  ánh mắt thẳng thừng của Từ Ca, cũng chỉ nở nụ  ôn hòa, khiến   như chìm trong gió xuân: “Là thứ đặc biệt của bộ lạc sói trắng chúng , mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ.”
Người phụ nữ  mắt  tám phần giống Đại Xà,  cao, ước chừng một mét tám. Khác với hầu hết những   tướng mạo phương Tây, làn da màu tự nhiên kết hợp với khuôn mặt đó   dư vị, khiến Từ Ca  thấy   thiết.
“Giống cái nhỏ?”
“Hả? Hả!” Từ Ca  hồn, lắc lắc đầu, “Bao nhiêu tiền? Không đúng, đổi thế nào?”
Không  đến  phụ nữ  mắt, Từ Ca thật sự sợ lạnh  mùa đông, vô cùng yêu thích miếng đá suối sâu .
“Em  thứ gì?”
Bộ lạc sói trắng của Bạch Lan ở sâu trong  một hồ suối  lớn, nước ở đó mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ chính là nhờ những viên đá . Mà Bạch Lan chỉ nhặt  vài viên, đối với cô mà  cũng   giá trị gì cao.