Ta nhếch môi, nụ   chạm đáy mắt, chậm rãi  với Mai Thu Hương:
 
- Ta vốn là nữ nhi  thế gia danh môn nuôi dưỡng,   thể  một kẻ chẳng  từ  đến như ngươi ức hiếp? Một vong hồn ti tiện từ dị giới, chỉ dựa  năng lực   của  mà tùy tiện  đổi quốc vận và vận mệnh của  khác. Mai Thu Hương, ngươi đáng  thiên đao vạn quả, c.h.ế.t cũng  đáng tiếc.
 
Mai Thu Hương điên cuồng lắc đầu:
 
- Rốt cuộc  xảy  chuyện gì? Mau  cho    xảy  chuyện gì?
 
Ta  tới, trói hai tay ả    lưng, cúi đầu hỏi:
 
- Xem ngươi vô dụng đến mức nào kìa. Mất  thứ gọi là “hệ thống” , ngươi còn  bản lĩnh gì nữa ?
 
Mai Thu Hương khó khăn nuốt nước bọt,  , giọng  run rẩy để lộ sự hoảng loạn cực độ:
 
- Ngươi đừng đụng  ! Ta là  mang sứ mệnh thiên đạo đến… Á…
 
Mai Thu Hương đang ba hoa về cái gọi là “sứ mệnh thiên đạo” của ả thì đột nhiên kêu thét lên.
 
Ta bẻ ngược cánh tay của ả , phát  tiếng xương kêu rắc rắc. Sau đó,  bóp chặt cánh tay trật khớp của ả, cất giọng điệu lạnh lùng vô tình:
 
- Nói   nữa rõ ràng cho   nào.
 
Trong  cảnh trưởng thành của ,  từng  hai chữ từ bi.
 
Mai Thu Hương đau đến đổ mồ hôi lạnh, sắp  đến nơi . Ả điên cuồng gào thét trong đầu:
 
“Hệ thống! Mày  ! Mau giúp tao!”
 
Thế nhưng Mai Thu Hương  nhận  bất cứ sự hồi đáp nào của “hệ thống”. Chỉ  một giọng  lạnh lùng vang lên, tràn đầy sát ý gọi tên ả :
 
- Mai Thu Hương.
 
Mai Thu Hương giật  ngẩng đầu  lên, đập  mắt nàng  là một đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm.
 
- Thứ đồ  rõ nguồn gốc  vẫn luôn  giấu ở trong  của ngươi, đúng ?
 
Đôi môi nứt nẻ của Mai Thu Hương mấp máy, gương mặt đầy vẻ kinh sợ, ngây ngốc  đó.
 
Bất thình lình, một lưỡi kiếm lạnh ngắt chĩa thẳng  giữa trán Mai Thu Hương.
 
Triển Ngọc Đường tàn nhẫn mở miệng:
 
- Ở đây ?
 
Mai Thu Hương điên cuồng gọi hệ thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-dung-ngong-voi-che/chuong-18-doat-he-thong.html.]
 
Lưỡi kiếm của Triển Ngọc Đường chuyển xuống, lạnh lùng cứa  cánh tay Mai Thu Hương, m.á.u tươi lập tức trào . Ả lập tức lăn lộn gào thét đến mất cả hình tượng:
 
- A, đau quá! Giết  ! Ai đó cứu  với. Cứu với!
 
Mai Thu Hương  lăn  bò, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt,  lưng  trúng một nhát kiếm, m.á.u tươi đầm đìa. Mai Thu Hương   còn tâm trí để  thầm nữa, gào lên thảm thiết:
 
- Hu hu hu… Ta  dùng điểm tích lũy đổi lấy cơ thể trùng sinh, hệ thống, mày mau cứu tao!
 
Quả nhiên vết thương của Mai Thu Hương nhanh chóng lành  ngay  mắt của bọn . Thế nhưng tốc độ tự lành của những vết thương   thể nhanh bằng tốc độ vung kiếm của Triển Ngọc Đường.
 
Một giọng máy móc lạnh lùng lọt  tai .
 
“Ting… Thông báo điểm tích lũy của kí chủ  cạn kiệt. Không thể tiếp tục hồi sinh.” 
 
- Dừng  một chút , Ngọc Đường.
 
Ta gọi Triển Ngọc Đường dừng . Lúc  Mai Thu Hương   c.h.é.m thành huyết nhân, nhưng   một vết thương nào gây tử vong. Ả  co ro trong góc tường, ôm đầu, mơ hồ  thấy hai bóng  kề vai , giẫm lên vũng máu, khinh thường  ả  từ  cao.
 
Triển Ngọc Đường  sang  , dịu dàng hỏi:
 
- Chiêu Chiêu. Nàng  lấy thứ đồ  ngay bây giờ ?
 
- Ừm. Thứ “hệ thống” đó  vẻ thú vị. Ta  chơi thử xem.
 
Ta xuyên qua thời , đoạt lấy hệ thống.
 
Tính từ xưa đến nay,   thể coi là  thứ mấy  thế gian   thể tự tay trực tiếp đoạt  hệ thống từ  xuyên  đây?
 
Thật  cũng  hẳn là  cướp đoạt. Trong lúc  đang dự tính xem  nên mổ não Mai Thu Hương  để xem tận tường cái thứ gọi là “hệ thống”    thì hệ thống  tự động từ bỏ Mai Thu Hương, ngoan ngoãn đầu hàng, tự chui  tay .
 
Thực ,  và Triển Ngọc Đường   đến sự tồn tại của thứ  từ lâu .
 
Bởi vì  và Triển Ngọc Đường đều là Khí vận chi tử của thời đại .
 
Ta vẫn tưởng rằng “Song tử đồng triều” là chuyện may.
 
Ai ngờ, lúc đại sư gieo quẻ tính   cả hai chúng  đều là con cưng của trời thì ông  nhíu mày, nghiêm trang  với  rằng:
 
- Song tinh tụ hợp, che mờ lẫn , họa lớn sắp tới! Người thừa kế vận mệnh của trời vốn chỉ  thể là sự tồn tại duy nhất.
 
Ta và Triển Ngọc Đường, nhất định   một   chết, mới  thể bảo vệ thiên hạ thái bình muôn đời. Nếu , thiên tai nhân họa sẽ liên tiếp xảy , vận nước sẽ tiêu vong.
 
Lúc đó Triển Ngọc Đường  quyết định,  sẽ c.h.ế.t để cho  sống.
 
Không thể nào!