Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 105: Bế môn canh

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:19:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Tiêm vĩ vũ yến tốc độ bay như , Văn Cảnh Dư cảm thấy tiểu tinh linh chính là chiếc phi cơ riêng để nàng .

Nàng cố tỏ kinh ngạc : “Ôi, tiểu tinh linh, cái bản lĩnh của ngươi thật sự lợi hại quá! Ngoài những điều , ngươi còn tuyệt chiêu nào khoe ?”

Tiểu tinh linh gãi gãi đầu, vẻ mặt đắc ý : “Hì hì, đến tuyệt chiêu, thể khống chế phương gian , điều tính là tài ba ?”

Văn Cảnh Dư xong, lập tức hứng thú, nàng đập tay : “Ấy da, ngươi nhắc suýt quên mất! Tiểu tinh linh, đây từng thấy giới thiệu gian trong thư phòng, nhưng đó phát hiện một chức năng trong phần giới thiệu, nhưng tồn tại trong gian, rốt cuộc là ?”

Tiểu tinh linh cố tỏ thần bí chớp chớp mắt : “Đó chỉ là các chức năng ban đầu của gian. Sau , gian t.h.a.i nghén , tiểu tinh linh hoạt bát , khi thực sự nhàm chán, sẽ khai phá một chức năng mới mà gian .”

Văn Cảnh Dư thấy tiểu tinh linh thể khai phá chức năng mới, lập tức mừng như điên, một bước vọt tới, ôm lấy tiểu tinh linh hôn lấy hôn để, nước bọt dính đầy mặt tiểu tinh linh.

Khiến tiểu tinh linh ha ha lớn.

Nàng đặt tiểu tinh linh xuống, hỏi nghi vấn cuối cùng: “Tiểu tinh linh, gian của thể nuôi gia cầm ?”

“Đương nhiên thể.” Tiểu tinh linh đáp.

Văn Cảnh Dư trêu chọc : “Vậy gia cầm tiến gian, cũng sẽ đ.á.n.h ‘Lạc ấn trung thành’, từ đó một lòng một , răm rắp lời ?”

Sở dĩ nàng vẫn nuôi gia cầm trong gian là vì lo lắng những gia cầm đó sẽ gian đ.á.n.h ‘Lạc ấn trung thành’, khi ăn những gia cầm đó, nàng sẽ cảm thấy như đang ăn thịt của .

Tiểu tinh linh , khỏi mỉm , lập tức nghiêm giọng : “Chủ nhân nếu đ.á.n.h ‘Lạc ấn trung thành’ lên động vật, chỉ cần khi thu chúng gian, trong lòng mặc niệm ‘Đừng đ.á.n.h lạc ấn trung thành’ là .”

“Tuy nhiên, đối với thu gian, lạc ấn là bắt buộc đánh, đây là thiết luật của gian, cốt để đảm bảo an nguy cho chủ nhân.”

Văn Cảnh Dư xong, trêu chọc : “Không gian quả thực ‘hộ chủ sốt sắng’ bao!”

Sáng hôm , nhị hoàng t.ử và tứ hoàng t.ử lượt đến kinh, bá tánh kinh thành một ai đón, so với cảnh vạn đổ đường khi Chiến Vương khải trở về, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Bách Hiểu Sinh của phủ – Hữu Chí tình cảm dạt dào kể : “Vị nhị hoàng t.ử phong lưu từ Phong Bình phủ trở về, bên dẫn theo một đôi tỷ song sinh nhan sắc tựa thiên tiên, phong tình vạn chủng, khiến khắp phố phường bàn tán xôn xao, đồng loạt hô lên ‘nhị hoàng t.ử diễm phúc cạn’.”

“Còn vị tứ hoàng t.ử , ở Lạc Đình phủ sút một vòng lớn. Vốn trông mong đường về kinh thể ăn uống thỏa thích, bù chút thịt, nào ngờ một đường xóc nảy, ăn ngon miệng, đêm ngủ , trái càng thêm gầy gò.”

“Vị tứ hoàng t.ử đáng thương, khi rời kinh thì hình tròn trịa, lúc trở về kinh gầy đến nỗi trở thành một trai trẻ tuấn tú.”

Tối đó, Văn Cảnh Dư liền lặng lẽ đến Tây phố, từng một thu các hoàng tử, công chúa gian, đ.á.n.h lên họ ‘Lạc ấn trung thành’.

Người Hoàng thất cuối cùng cũng nàng “điểm danh” xong, đường trở về, nàng thầm nghĩ, nếu kẻ điều dám đến gây chuyện với nàng, nàng chỉ cần thả tam công chúa , là thể khiến những kẻ trời cao đất rộng ăn hết gói mang .

Chớp mắt, ngày đến Hoa Quốc Công phủ chữa bệnh cho Hoa lão phu nhân tới.

Văn Cảnh Dư sáng sớm dậy, nàng dùng một chiếc chén nhuộm linh tuyền thủy thành màu nâu, đó cẩn thận rót bình sứ.

Nàng nghĩ thà chuẩn linh tuyền thủy từ thì càng thỏa đáng hơn, đây khi chữa bệnh cho Nguyên lão phu nhân và Thái hậu, đều là đột ngột mời , căn bản kịp chuẩn .

Bây giờ thời gian chuẩn , nhất định từ .

Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di hai cũng hôm nay đại tỷ chữa bệnh cho nhà quyền quý, cũng hiểu chuyện mà la ó đòi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-105-be-mon-canh.html.]

Hai thừa hiểu, những gia đình quyền quý xưa nay đều xem thường bọn họ, những ‘kẻ nhà quê’ từ thôn quê đến.

Nếu việc cần nhờ đại tỷ, e rằng ngay cả một ánh mắt chính diện cũng chẳng thèm liếc.

Thế là, do Hữu Sơn đ.á.n.h xe ngựa, Thải Vân cùng bên cạnh, hướng về Hoa Quốc Công phủ mà .

Xe ngựa vững vàng dừng Hoa Quốc Công phủ, cổng phủ cao lớn uy nghiêm, cánh cổng sơn son thếp vàng khảm đinh đồng, như thể đang tuyên cáo với thế nhân: Nơi đây kẻ nhàn rỗi , kẻ nhàn rỗi chớ bước chân! Nếu là kẻ nhàn rỗi, xin hãy vòng đường khác, kẻo rước lấy nhục nhã.

Hữu Sơn nhảy xuống xe, chỉnh vạt áo, tiến lên gõ cửa.

Vòng gõ cửa chạm cánh cổng, phát hai tiếng “đông đông”, như thể đang hỏi: Có ai ? Có ai ?

Đáng tiếc, bên trong cửa ứng đáp, như thể đang : Vội gì chứ? Cứ để ngươi chờ một lát !

Hữu Sơn gõ thêm vài , cuối cùng thấy tiếng bước chân từ phía cánh cửa, gác cổng mở một khe cửa, lộ một khuôn mặt tròn trịa, nheo mắt đ.á.n.h giá Hữu Sơn, giọng điệu lười nhác: “Chuyện gì?”

Hữu Sơn cung kính : “Hạnh Lâm huyện chủ đến đây để chữa bệnh cho Hoa lão phu nhân, phiền ngài thông báo.”

Gác cổng “ồ” một tiếng, chậm rãi đóng cửa , để một câu: “Cứ chờ !”

Hữu Sơn trở cạnh xe ngựa, Văn Cảnh Dư vén màn xe, : “Sao ? Gác cổng của Hoa Quốc Công phủ cảm thấy chúng là đến ăn chực, nên để chúng chờ một lát ?”

Hữu Sơn bất lực : “Huyện chủ, gác cổng để chúng chờ.”

Văn Cảnh Dư lạnh lùng một tiếng: “Hoa Quốc Công phủ tự đưa thiệp mời, chẳng những ai chờ đợi ở cổng phủ, trái còn để ăn ‘bế môn canh’, thật xem, Hoa Quốc Công phủ của bọn họ gì?”

Thế là Văn Cảnh Dư tính toán riêng, nếu ngươi giáng cho một đòn phủ đầu, thì đừng trách nể mặt các ngươi.

Nàng trong lòng thầm : Môn quy của Hoa Quốc Công phủ các ngươi cao, nhưng tính khí của cũng chẳng kém, chúng cứ chờ xem!

Bên ngoài xe ngựa, một nén nhang trôi qua, cánh cổng Hoa Quốc Công phủ vẫn đóng chặt, như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của Văn Cảnh Dư.

Văn Cảnh Dư trong xe, ung dung thưởng thức linh tuyền thủy, trong lòng nghĩ: Các ngươi vội, cũng vội. Ta thật xem, sự kiên nhẫn của Hoa Quốc Công phủ các ngươi dài đến mức nào.

Cuối cùng, cánh cổng mở , gác cổng thò đầu , vẫn là khuôn mặt tròn trịa .

Vẫn là giọng điệu chậm rãi : “Mời .”

Thế nhưng Văn Cảnh Dư : “Xin , hẹn Thái hậu, thời gian tới, môn quy Hoa Quốc Công phủ các ngươi quá cao, một nén nhang trôi qua mà ai mời chúng , xem bệnh tình của Hoa lão phu nhân cũng chẳng vội vàng.”

Nói xong, nàng sang Hữu Sơn : “Đi thôi!” Hữu Sơn đ.á.n.h xe ngựa phóng , gác cổng ngớ , trơ mắt xe ngựa dần xa.

Văn Cảnh Dư với Hữu Sơn: “Ngươi đưa đến Chiến Vương phủ ! Ta Chiến Vương đưa cung tìm Thái hậu cáo trạng.”

Hữu Sơn xong lập tức hướng về Chiến Vương phủ mà .

Gác cổng Hoa Quốc Công phủ, khi thấy Văn Cảnh Dư rời , sợ hãi lập tức vội vã chạy khách sảnh.

Lúc , Thế t.ử phi của Hoa Quốc Công phủ, và cô con gái của nàng – Hoa Linh Nhi, hai con đang bày vẻ mặt cao ngạo, trong khách sảnh chờ đợi Văn Cảnh Dư đến.

 

Loading...