Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 114: Bị Tiểu Tinh Linh Kinh Sợ

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:19:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hữu Chí , từ trong tay áo lấy một tờ giấy, "Nô tài đặc biệt chép đề thi năm ngoái, để Huyện chúa xem qua tham khảo."

Văn Cảnh Dư nhận lấy đề thi, cẩn thận xem xét từng chữ một, đó ném cho Hữu Chí một ánh mắt đầy tán thưởng: “Cảnh Hạo ngày thường cũng theo học qua những nội dung , nghĩ bụng ứng phó kỳ thi chắc hẳn sẽ quá khó.”

Văn Cảnh Dư thầm tính toán trong lòng, với tốc độ thời gian gấp mười trong gian của nàng, cộng thêm việc Văn Cảnh Hạo thường xuyên uống Linh Tuyền thủy, đầu óc giờ linh hoạt hơn nhiều, chắc chắn thể học thuộc làu làu “Tam Tự Kinh” và “Thiên Tự Văn”.

Hữu Chí vẫn tiếp tục trật tự mà : “Thứ hai, nhập học cần nhà quan hoặc gia đình thư hương bảo lãnh. đối với Huyện chủ mà , điều căn bản việc khó, với phận địa vị của ngài, chỉ cần đưa một tấm thiệp qua, chắc chắn sẽ thỏa.”

Văn Cảnh Dư hài lòng gật đầu, khen ngợi: “Ngươi việc quả nhiên chu đáo, suy tính thật diện.”

“Còn thứ ba thì…” Hữu Chí đột nhiên hạ giọng: “Nô tài vất vả mới dò la , Lưu viện trưởng của Sùng Văn Học Viện đặc biệt coi trọng lễ nghi.”

“Khi tân sinh nhập học, cử hành ‘Thích Thái Lễ’, cần chuẩn đầy đủ sáu món đồ là cần tây, hạt sen, đậu đỏ, táo tàu, long nhãn, thịt khô.”

“Trong đó đều ý nghĩa riêng, lượt tượng trưng cho cần cù, khổ tâm, hồng vận, sớm đỗ đạt, viên mãn, và tạ ơn thầy.”

Văn Cảnh Dư xong, khẽ : “Quy củ cũng thật thú vị, toát lên vẻ tao nhã. Thải Vân, ngươi chuẩn những vật phẩm , nhớ kỹ, nhất định chọn loại phẩm chất thượng đẳng.”

Văn Cảnh Hạo vẫn luôn ngoan ngoãn lắng bên cạnh, đột nhiên chen một câu: “Đại tỷ, hạt sen nên chọn loại đắng nhất ? Như mới thể hiện thành tâm thành ý của chúng !”

Lời thốt , cả căn phòng liền bật ha hả.

Văn Cảnh Dư giải thích: “Hành lễ cốt yếu ở tấm lòng, chứ chỉ hình thức bên ngoài. Nếu lòng cầu học, thì còn mạnh hơn bất cứ thứ gì, đó cũng là lễ tiết nhất .”

Hữu Chí tiếp lời bổ sung: “Còn một việc nữa cần bẩm với Huyện chủ, ba ngày là ngày thi nhập học của học viện. Nô tài hỏi thăm từ bên gác cổng , năm nay nhiều đến học viện hỏi thăm, nhưng học viện chỉ tuyển mười đầu.”

Văn Cảnh Hạo , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng, thần sắc trở nên vô cùng lo lắng.

Văn Cảnh Dư trông thấy, vội vàng ghé sát tai , khẽ : “Đừng sợ, quên căn cứ bí mật của chúng ? Học ở đó hiệu suất cao vô cùng.”

Văn Cảnh Hạo , mắt liền sáng rực lên, tinh thần phấn chấn hẳn.

, chỉ với tốc độ thời gian trong gian của Đại tỷ, mười ngày trong đó, bên ngoài mới trôi qua một ngày, thời gian học tập dồi dào lắm.

“Phải !” Hữu Chí như chợt nhớ điều quan trọng, vỗ trán một cái, “Nô tài còn một chuyện thú vị nữa.”

“Sùng Văn Học Viện một truyền thống cũ, ngày đầu tiên tân sinh nhập học cử hành nghi lễ ‘Khai Bút Phá Mông’, do Viện trưởng đích cầm tay tân sinh, xuống chữ đầu tiên khi nhập học. Nghe chữ nếu , về học nghiệp sẽ thuận lợi hanh thông.”

Văn Cảnh Hạo hai mắt trừng lớn, hưng phấn : “Vậy lúc đó nhất định thật ! Cố gắng để học nghiệp thuận lợi hanh thông!”

Văn Cảnh Dư đối với năng lực việc của Hữu Chí vô cùng hài lòng, liền đầu dặn dò Thải Vân: “Thải Vân, lấy năm lượng bạc thưởng cho Hữu Chí. Đây là cái đáng nhận.”

Thải Vân nhanh nhẹn lấy bạc, đưa cho Hữu Chí.

Hữu Chí vội vàng nhận lấy bạc, cung kính : “Tạ ơn Huyện chủ ban thưởng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-114-bi-tieu-tinh-linh-kinh-so.html.]

Văn Cảnh Dư tiếp tục dặn dò: “Hữu Chí, ngươi đến trướng phòng rút năm mươi lượng bạc, giúp thiếu gia mua về ‘Tam Tự Kinh’ và ‘Thiên Tự Văn’.”

“Ngoài , hãy cẩn thận chọn thêm một sách vở phù hợp cho học t.ử vỡ lòng, việc lơ là, nhất định lựa chọn kỹ càng.”

Hữu Chí cung kính đáp “Dạ”, chuẩn rời . hai bước, đột nhiên dừng , đầu hỏi: “Huyện chủ, cần tiện thể mua thêm bút mực giấy nghiên về ạ?”

Văn Cảnh Dư trong lòng rõ ràng, bút mực giấy nghiên trong thư phòng gian của cái gì cũng , còn thể tự động bổ sung, căn bản cần ngoài mua.

Thế là nàng đáp: “Không cần, đây mua khá nhiều , đủ dùng.”

Nàng nhớ đó lấy nhiều giấy từ trong gian , đặt bàn sách trong thư phòng, nghiên mực cũng chuẩn hai cái, bút lông thì đủ loại to nhỏ khác , tổng cộng mười mấy cây.

Hữu Chí nhận lời dặn, liền lệnh lui xuống, bước chân vội vàng thẳng tới tiệm sách.

Chẳng bao lâu , Hữu Chí chạy nhanh về phủ, hai tay cẩn thận nâng quyển “Tam Tự Kinh” và “Thiên Tự Văn” mua , cánh tay còn kẹp chặt vài cuốn sách vỡ lòng chủ tiệm sách nhiệt tình giới thiệu, đặc biệt phù hợp cho trẻ con.

Vừa thấy Văn Cảnh Dư, Hữu Chí vội vàng tiến lên : “Huyện chủ, sách vở mua cho thiếu gia đều ở đây cả , mời ngài xem qua.”

Văn Cảnh Dư nhận lấy sách, nhanh chóng lật xem vài trang, gật đầu : “Không tệ, ngươi vất vả chạy một chuyến .”

Sau khi Hữu Chí lui xuống, Văn Cảnh Dư quyết định dẫn hai cùng gian học tập.

Từ khi chuyển đến Hạnh Lâm Huyện Chủ phủ, việc lớn việc nhỏ trong phủ phức tạp vô cùng, ngàn mối tơ vò.

Mặc dù nhiều việc vặt vãnh cần Văn Cảnh Dư đích tay, nhưng việc điều phối sắp xếp các hạng mục cũng khiến nàng bận rộn ngừng.

Cũng chính vì , hai tiểu gia hỏa Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di, mấy ngày gần đây đều Văn Cảnh Dư đưa gian.

Đồng thời, Văn Cảnh Dư cũng quên béng sự tồn tại của Tiểu Tinh Linh, căn bản kịp tiết lộ thông tin về Tiểu Tinh Linh cho hai .

Khi nàng dẫn hai bước gian, Tiểu Tinh Linh vốn phòng đột nhiên hiện , giống như một tia chớp mạnh mẽ, “xoẹt” một cái phá vỡ sự yên tĩnh vốn trong gian.

Biến cố bất ngờ khiến hai tiểu gia hỏa sợ đến xanh mặt.

Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di theo bản năng nhắm chặt hai mắt, khản cả giọng hét lớn, chúng còn tưởng gặp quỷ.

Văn Cảnh Dư thấy tình cảnh , vội vàng an ủi chúng: “Đừng sợ, đừng sợ, nàng là tinh linh gian, là bạn của chúng , sẽ hại chúng .”

Tiểu Tinh Linh lúc mới phản ứng mạo hiểm xuất hiện gây họa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lo lắng, vội vàng liên tục xin .

Giọng mềm mại, ngọt ngào, đầy vẻ áy náy và chân thành: “Chủ nhân, thật sự xin nha, thật sự cố ý hù dọa họ , đều tại quá hấp tấp.”

Nghe thấy giọng đáng yêu mềm mại , trái tim Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di đang treo lơ lửng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, từ từ mở mắt , mang theo đầy sự tò mò và một chút lo lắng, cẩn thận quan sát Tiểu Tinh Linh.

Vừa nãy một trận hoảng loạn và kinh hãi, khiến chúng căn bản kịp rõ rốt cuộc là chuyện gì.

 

Loading...