Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 142: Trừng phạt Trang đầu
Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:25:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiến Vương , trong mắt lóe lên hàn quang, lập tức quát: “Người ! Giải tên khốn cho bản vương!”
Các thị vệ cận như hổ xuống núi, động tác nhanh nhẹn, lập tức tiến lên, ghì chặt lấy trang đầu.
Trang đầu sợ đến mức mặt tái mét như tờ giấy, miệng vẫn ngừng kêu lên: “Nô tài gì sai cả, Chủ nhân! Oan uổng quá!”
Chiến Vương ánh mắt uy nghiêm quét qua đám tá điền, giọng vang vọng rõ ràng, từng chữ từng câu : “Hỡi bà con chòm xóm, cho kỹ, quan phủ quy định rõ ràng, mỗi năm thu tô tức quá năm thành, căn bản chuyện tám thành nọ.”
“Tên ác nô dám tự ý nâng cao tô tức, bỏ túi riêng, màng đến sống c.h.ế.t của các ngươi, quả thực là tội ác tày trời!”
Các tá điền lời , đầu tiên là sững sờ, đó trong mắt lộ vẻ khó tin.
Bấy lâu nay, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng, giao tám thành tô tức là yêu cầu của chủ nhân.
Trước đó trang đầu còn cam đoan với họ, y nhiều đề xuất với chủ nhân giảm bớt thành tô tức nộp, nhưng chủ nhân đều đồng ý, y cũng thực sự bất lực.
Bọn họ thể ngờ , trang đầu mà ngày thường họ tin tưởng nhất, tham lam độc ác đến thế, chiếm đoạt riêng ba thành lương thực của họ, khiến cuộc sống của họ rơi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Phong Nhất thấy họ một bộ dạng đả kích, liền vội vàng tiến lên giới thiệu: “Vị là Chiến Vương điện hạ, vị là Hạnh Lâm Huyện chủ. Trang viên là do Hoàng thượng ban thưởng cho Huyện chủ.”
Văn Cảnh Dư những tá điền gầy trơ xương mắt, trong lòng dâng lên lòng thương xót.
Nghĩ đến trong gian của lương thực ăn hết, thế là nàng : “Từ năm nay trở , tô tức của trang viên sẽ thu theo bốn thành.”
Các tá điền xong, lập tức như trút gánh nặng, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng thả lỏng.
Họ kích động đến mức nước mắt lưng tròng, lũ lượt quỳ rạp xuống đất khấu đầu, trán đập mạnh xuống đất, miệng cao giọng hô: “Huyện chủ và Vương gia thật là bụng, cảm ơn đại ân đại đức của Huyện chủ và Vương gia! Nguyện Huyện chủ và Vương gia phúc trạch sâu dày, sống lâu trăm tuổi!”
Chiến Vương mặt lạnh như sương, tựa như băng tuyết mùa đông, phẫn nộ trang đầu đang áp giải một bên run rẩy.
Hắn lạnh lùng : “Ngươi, tên khốn , tham lam vô độ, ích kỷ tàn nhẫn, màng đến sống c.h.ế.t của tá điền.”
“Tự ý khấu trừ tô tức, khiến tá điền cuộc sống khốn khổ chịu nổi, hôm nay nếu nghiêm trị, xứng đáng với những khổ nạn mà các tá điền chịu đựng bao năm qua!”
“Người , đ.á.n.h ba mươi trượng! Đem tất cả lương thực mà chiếm đoạt riêng bao năm nay truy hồi , bộ chia phát cho bà con chòm xóm! Đánh xong, áp giải đến nha môn vấn tội!”
Trang đầu sợ đến mức run cầm cập như sàng gạo, hai chân mềm nhũn, gần như vững.
Y ngừng dập đầu cầu xin, trán đập xuống đất, phát tiếng “bộp bộp”: “Vương gia tha mạng, tiểu nhân dám nữa! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ, mỡ heo che mắt, cầu Vương gia khai ân!”
Các thị vệ cận mệnh, lập tức kéo trang đầu đến đất trống một bên.
Không gậy bản, liền dùng đòn gánh thế, thị vệ cao cao giơ lên, đó nặng nề hạ xuống, lập tức vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết như heo c.ắ.t c.ổ của trang đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-142-trung-phat-trang-dau.html.]
Chiếc đòn gánh giáng xuống liên tục, “bốp bốp” vang vọng, kèm theo tiếng kêu t.h.ả.m thiết của trang đầu, quanh quẩn mãi trung trang viên.
Các tá điền cảnh , đồng thời nỗi uất ức tích tụ bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng giải tỏa.
Trên khuôn mặt của họ, sự hả hê vì trang đầu trừng phạt, một tia hy vọng cuộc sống tương lai.
Xử lý xong trang đầu, Văn Cảnh Dư sang lão già kể khổ, hỏi: “Lão nhân gia, ngài tên gì?”
Lão già vốn còn đang đắm chìm trong sự chấn động vì trang đầu trừng phạt và sự mong chờ cuộc sống tương lai.
Nghe thấy Văn Cảnh Dư hỏi, khẽ sững sờ, ấp úng : “Bẩm… bẩm Huyện chủ, tiểu lão nhi tên là Lý Minh Phúc.”
Văn Cảnh Dư khẽ gật đầu: “Lý Minh Phúc lão nhân gia, thấy ngài là trung hậu thật thà, quen thuộc tình hình trong trang viên, trang viên cứ giao cho ngài trang đầu ! Hy vọng ngài thể dẫn dắt sống .”
Lý Minh Phúc lời , trong mắt lập tức trào dâng vẻ kinh ngạc và cảm động đan xen, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trong khóe mắt.
Lão “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, giọng vì xúc động mà run rẩy ngừng: “Huyện chủ tín nhiệm tiểu lão nhi như , tiểu lão nhi nhất định sẽ dốc hết sức , dù gan não vương vãi cũng từ nan! Nhất định sẽ dẫn dắt sống , phụ sự kỳ vọng của Huyện chủ!”
Tiếp đó, Văn Cảnh Dư thần sắc trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhưng mất sự trang trọng, trịnh trọng dặn dò: “ ngài cũng nhớ kỹ, là trang đầu, trách nhiệm nặng nề, tuyệt đối tái diễn những hành vi xa như trang đầu tiền nhiệm.”
“Mỗi một hộ gia đình trong trang viên đều sống dễ dàng, cuộc sống của thể an , tùy thuộc trang đầu tận tâm . Nếu vi phạm, tuyệt đối khoan dung.”
Lý Phúc vội vàng gật đầu, trán dán chặt xuống đất, giọng kiên định mạnh mẽ: “Huyện chủ yên tâm! Tiểu lão nhi nhất định ghi nhớ lời dạy của ngài, tuyệt đối dám lơ là mảy may, càng dám bất cứ điều gì với ! Nếu vi phạm, cứ tùy Huyện chủ xử trí!”
“Rất ,” nàng những căn nhà tranh xập xệ, chợt nhớ khi còn ở Văn gia, những căn nhà tranh mà họ ở cũng chẳng khác mấy so với nhà của tá điền,
Thế là nàng với tá điền: “Vài ngày nữa sẽ mua gỗ về, cho tu sửa những căn nhà tranh của các ngươi. Đến lúc đó sẽ mời các vị thợ mộc đến, cũng phiền cùng giúp một tay.”
Ngừng một lát, nàng mỉm : “Tuy rằng công việc sẽ mệt, nhưng chỉ cần chúng đồng lòng hợp sức, nhất định thể sửa sang nhà cửa. Sau sống sẽ ấm áp yên , cuộc sống cũng sẽ càng hy vọng, ?”
Các tá điền lời , đầu tiên là sững sờ, đó trong mắt bùng lên vẻ kinh ngạc và cảm kích rạng rỡ.
Họ dù thế nào cũng thể ngờ, vị Hạnh Lâm Huyện chủ chỉ thông cảm với nỗi vất vả của họ, giảm bớt tô tức, giờ đây còn quan tâm đến cảnh khốn cùng về nơi ở của họ, định giúp họ sửa sang nhà cửa.
Một phụ nhân lớn tuổi hơn một chút khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trong khóe mắt, giọng vì xúc động mà khẽ run rẩy: “Huyện chủ ơi, ngài thật sự là Bồ Tát chuyển thế! Chúng tiểu nhân đều là những thô lỗ bản lĩnh gì, đức hạnh gặp chủ nhân bụng như ngài.”
Vừa , bà dùng mu bàn tay thô ráp lau nước mắt, ngữ khí kiên quyết: “Ngài yên tâm, đến lúc đó chúng tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức , tuyệt đối lơ là! Dù đây cũng là xây nhà cho chính chúng tiểu nhân mà.”
Các tá điền khác cũng nhao nhao phụ họa, bảy mồm tám miệng bày tỏ lòng ơn và quyết tâm trong lòng: “ , Huyện chủ, chúng tiểu nhân chắc chắn sẽ !” “Đại ân đại đức của Huyện chủ, đời chúng tiểu nhân báo đáp hết!”
Chiến Vương Văn Cảnh Dư mua gỗ, chút nghĩ ngợi : “Những chuyện vặt vãnh cứ giao cho Phong Nhất và bọn họ là .”
Văn Cảnh Dư khẽ sững sờ, mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, vội vàng : “Vương gia, thật sự thể cái gì cũng phiền ngài, ngài giúp quá nhiều .”